Cửa căng tin là hai tấm kính, nó đang chậm rãi khép lại. Tên đàn ông mặt sẹo với vài người còn lại cố sức chạy ra ngoài, sau lưng họ là cánh cửa kính đang dần dần khép lại.
Diệp Vũ Hàm cũng bị chặn ở phía sau, cô mới ăn cơm xong, không cẩn thận để dính dầu mỡ lên quần áo nên đi tìm nước rửa sạch. Lá gan cô rất nhỏ, cô sợ các cô múc cơm, chỉ nhìn một cái thôi cũng sợ cho nên cô chỉ đành tự đi tìm nhà vệ sinh. Nhưng cô chưa kịp tìm ra đã thấy tất cả khách trong căng tin đều đứng dậy, lục tục đi ra ngoài.
Ban đầu cô không hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng đến khi nhìn lại đồng hồ cô mới phát hiện nửa giờ ăn cơm mà trưởng trấn quy định nay chỉ còn thừa một phút. Cô liều mạng chạy ra cửa căng tin, khi cô chạy đến nơi thì hai cánh cửa gần như khép lại rồi. Tốc độ cửa kính khép lại không quá nhanh nhưng cũng không chậm, cuối cùng chỉ còn khe hở đủ một người chui lọt.
Cũng may trong những giây cuối cùng Diệp Vũ Hàm kịp chạy tới trước cửa kính, với cơ thể mảnh mai, cô có thể chui lọt qua dễ như trở bàn tay.
Một chân cô đưa qua cửa kính, biểu cảm trên mặt thả lỏng không ít. Nhưng mà lúc này, tên đàn ông mặt sẹo ở phía sau đã đuổi sát tới, ông ta dùng một tay túm lấy mái tóc dài của cô kéo ngược trở về, rồi quăng cô xuống đất. Tên đàn ông mặt sẹo rất khỏe, ném văng Diệp Vũ Hàm gầy yếu dễ như trở bàn tay.
Diệp Vũ Hàm bị ngã trên nền đất, đầu óc như dừng hoạt động mất mấy giây. Cô vừa ngẩng đầu lên đã thấy cái đầu to của tên đàn ông mặt sẹo, nhanh chóng nghiêng người qua cửa kính, ra khỏi căng tin trong những giây cuối cùng.
Cửa kính đột ngột đóng lại.
“...”
Lòng Diệp Vũ Hàm nguội lạnh, cô sợ trắng cả mặt. Cô nhào lên, dùng sức chụp lên cửa kính, còn dùng cả hai tay cạy mở nó ra. Nhưng không có tác dụng gì cả, cửa kính vẫn đóng chặt không hề bị tách ra. Ngược lại khe hở ban đầu giữa hai tấm kính bây giờ càng lúc càng nhỏ rồi dần khép lại, cuối cùng không còn khe hở nào, hai tấm kính hợp thành một.
Diệp Vũ Hàm đập lên kính trong tuyệt vọng, khóc lóc đến khàn giọng, muốn ra ngoài. Nhưng bất kể cô đập ra sao, cửa kính vẫn không sứt mẻ, vẫn không mảy may động đậy.
Cách một lớp cửa kính trong suốt, người bên ngoài căng tin đều đang nhìn cô gái duy nhất bị nhốt bên trong. Trưởng trấn đã nói rõ là hãy ăn cơm xong trong thời gian quy định. Vậy thì qua nửa giờ mà vẫn chưa ăn xong thì sẽ xảy ra chuyện gì đây?
Cố Lâm nhìn thấy Diệp Vũ Hàm, cậu nhận ra ngay người vẫn còn trong căng tin là chị gái cho cho cậu kẹo mυ'ŧ và gọi cậu là em trai nhỏ. Cậu giơ ngón tay nhỏ chỉ vào trong căng tin: “Chị ơi.”
Lâm Tinh Trì với Tô Kiều cũng nhận ra đó là người chơi nữ vừa cho Cố Lâm que kẹo mυ'ŧ, sắc mặt cả hai đều không mấy vui vẻ. Hai người lại nhìn tên đàn ông mặt sẹo, trong mắt đầy vẻ căm thù không thèm che giấu.
Diệp Vũ Hàm vẫn không ngừng đập lên cửa kính, nhưng cô không ra được, người ngoài cũng không vào được nên không ai có thể cứu cô.
Mà lúc này những người ngoài đang ở ngoài nhìn cô chợt biến sắc, vẻ mặt kinh hoàng nhìn về phía sau cô. Máu Diệp Vũ Hàm như đông lại, cả người cứng đờ, nước mắt giàn giụa, mặt cắt không còn giọt máu.
Cô dừng động tác đập cửa lại, chầm chậm quay đầu lại. Sau đó mắt cô trợn lớn lên, đồng tử giãn ra, bắt đầu hoảng loạn đập mạnh lên cánh cửa.
Lần này động tác của cô càng kịch liệt, vẻ mặt sợ hãi tột cùng. Dù cách một cánh cửa kính nhưng mọi người đều bất giác lùi lại, trên mặt ai nấy đều mang vẻ hoảng sợ.
Cửa kính này vô cùng rắn chắc, hiệu quả cách âm cực tốt, người bên ngoài không nghe thấy chút âm thanh nào bên trong nhưng lại nhìn thấy rõ ràng toàn bộ cảnh tượng đang diễn ra. Phía sau Diệp Vũ Hàm, các cô múc cơm từng ô đồ ăn từ từ đi ra. Vẻ mặt mỗi người cực kỳ quỷ dị. Các cô múc cơm vẫn nở nụ cười quá lố như trước nhưng tròng mắt bọn họ biến thành lòng trắng, trong đó có rất nhiều cá ngâm mình hoạt động.
Mà lúc này, sắc mặt các người chơi càng trở nên khó coi hơn. Nửa thân dưới của các cô múc cơm không phải là hai chân của con người, mà là đuôi cá bị chém thành hai nửa không đều. Bọn nó không phải con người mà là người cá!
Các người chơi nhìn rõ toàn cảnh, nhớ lại khi nãy mới ăn đồ của bọn chúng nấu xong, lập tức cảm thấy dạ dày cuồn cuộn. Khả năng cao những đồ ăn đó được nấu ra từ cơ thể bọn chúng. Có người chơi còn nôn tại chỗ, nhưng không nôn được thứ gì, chỉ nhả ra vài ngụm nước.
Tổng cộng có mười cô múc cơm, tất cả bọn họ đều đang tiến lại phía Diệp Vũ Hàm. Diệp Vũ Hàm bị dọa mặt cắt không còn giọt máu, nằm thẳng trên đất, đến sức đập cửa cô cũng không có. Cô chỉ im lặng rơi lệ, xích từng chút về phía cửa kính, trơ mắt nhìn mười cô múc cơm đang tiến về đây.
Trên người cô múc cơm mặc váy, đuôi cá xòe ra hai bên phải và trái, dù động tác của chúng rất nhanh nhưng vẫn có thể thấy hình dạng đuôi cá xấu xí. Một người đi tới trước mặt Diệp Vũ Hàm, sau đó lấy từ lưng ra một cây dao chặt thịt.
Diệp Vũ Hàm còn đang nằm liệt, nhìn thấy ánh dao thì giãy giụa kịch liệt bò về phía trước. Trên mặt cô múc cơm cười tươi như hoa, cô ta nắm một chân Diệp Vũ Hàm kéo đến gần dễ như trở bàn tay. Diệp Vũ Hàm hét lên một tiếng đau khổ tột cùng, nhưng ở bên ngoài lại không nghe được bất kì âm thanh gì.
Lúc này, trong căng tin tràn ngập sương mù dày đặc, sương mù nhanh chóng lan tỏa, rất nhanh mọi thứ đã bị sương mù che mất hết toàn bộ. Cô múc cơm giơ dao lên, dừng ở giữa không trung một lúc, sau đó cô ta quay đầu nhếch miệng cười dữ tợn với đám người ngoài cửa.
“...”
Hình ảnh cuối cùng là cảnh tượng cây dao đó chém xuống.