Nhưng Diệp Vũ Hàm là một người cực hướng nội ngại giao tiếp, từ khi tiến vào trò chơi đến giờ cô chưa từng nói chuyện với người chơi khác. Vì vậy, cô cứ mãi không tìm được cơ hội bắt chuyện với nhóc con.
Lúc này, thấy nhóc con nhét đồ ăn vặt vào balo Ultraman nhỏ của cậu, cô nắm chặt cây kẹo mυ'ŧ trong tay, lấy hết can đảm mở miệng gọi: “Em nhỏ ơi.”
Diệp Vũ Hàm vừa mở miệng, Lâm Tinh Trì và Tô Kiều đồng thời nhìn qua. Cố Lâm còn không biết là người ta gọi cậu nhưng thấy anh chị đều nhìn sang bàn bên cạnh nên cậu cũng chuyển động đầu nhỏ, nhìn người ngồi bàn bên.
Tự dưng có ba đôi mắt nhìn mình, Diệp Vũ Hàm bối rối không biết nên làm như thế nào cho phải, mặt cô đỏ ửng.
Tô Kiều đã sớm chú ý đến chiếc kẹo mυ'ŧ cô ấy nắm chặt trong tay. Thấy cô ấy căng thẳng, Tô Kiều cười thân thiện, mở miệng: “Chị muốn mời Cố Lâm ăn kẹo mυ'ŧ đúng không?”
Cố Lâm chớp chớp đôi mắt, cũng nhìn kẹo mυ'ŧ trong tay chị gái này.
Diệp Vũ Hàm nhẹ nhàng thở ra, đưa kẹo mυ'ŧ trong tay qua.
Cô nói: “Cái này, em trai nhỏ à em... em... em có muốn ăn kẹo mυ'ŧ không?”
Cố lâm cuồng gật đầu nhỏ, cậu chẳng bao giờ từ chối đồ ăn cả. Nhưng tay cậu ngắn lại còn cách một cái bàn nên cậu không với tới.
Diệp Vũ Hàm vừa định đứng dậy đưa kẹo mυ'ŧ cho Cố Lâm thì thấy cậu đột nhiên cúi xuống, chui xuống dưới gần bàn. Sau đó, cậu từ từ bò dưới gầm bàn, bò đến bên bàn của Diệp Vũ Hàm.
Cố Lâm vươn tay nhỏ nhận lấy kẹo mυ'ŧ, không quên ngọt ngào nói lời cảm ơn: “Cảm ơn chị ạ.”
Diệp Vũ Hàm sửng sốt. Cô nhìn nhóc con không ngại bò dưới gầm bàn vì một cây kẹo mυ'ŧ mà không nhịn được bật cười.
“Không cần cảm ơn đâu em nhỏ à.” Diệp Vũ Hàm cong mắt cười nói.
Nhìn Cố Lâm cô càng muốn gặp em trai mình. Chờ thoát khỏi game, cô nhất định phải dẫn em trai đi ăn đồ ăn ngon, cậu muốn mua cái gì cô sẽ mua cho cậu cái đó.
Cố Lâm cầm lấy kẹo mυ'ŧ định tiếp tục bò dưới gầm bàn, bò về chỗ cũ của mình.
Lâm Tinh Trì thật sự không nhìn được nữa, trực tiếp nhấc cậu lên khỏi mặt đất, đặt cậu lại chỗ ngồi.
Cố Lâm là một nhóc con lễ phép. Cậu vỗ vỗ vết bẩn trên đầu gối rồi cảm ơn Lâm Tinh Trì: “Cảm ơn anh ạ.”
Lâm Tinh Trì và Tô Kiều đều lắc đầu bật cười.
Balo Ultraman nhỏ đã được lấp đầy nên không thể bỏ thêm bất cứ thì gì được nữa, Cố Lâm đành phải cầm cây kẹo mυ'ŧ này trong tay, chuẩn bị chờ ra ngoài là ăn luôn. Anh cậu nói mới cơm nước xong không được ăn đồ ăn vặt ngay. Cậu chờ ra khỏi căng tin là có thể ăn rồi đúng không?
Tên đàn ông mặt sẹo ngồi cách mấy người không xa. Ông ta lạnh lùng nhìn tương tác giữa mấy người họ. Tuy đứa trẻ đáng yêu nhưng tình hình hiện tại như thế nào chứ? Bọn họ đang ở thế giới khủng bố có thể chết bất cứ lúc nào, vậy mà (mẹ nó) còn có tâm tư dỗ dành trẻ con!
Một đứa trẻ hai tuổi rơi vào game này, thế mà người đầu tiên chết không phải là nó. Nó còn (mẹ nó) ỷ vào ngoại hình trẻ con đáng yêu hút đi đại đa số người xem, được thưởng còn nhiều hơn những người chơi khác cộng lại.
Mẹ nó! Từ khi nào mà game kinh dị cũng chú trọng già trẻ trai gái? Dù sao cuối cùng cũng đều phải chết, thưởng cho nó nhiều thì có ích lợi gì? Chưa kể, sao nó còn dám ăn cơm ngon lành như thế kia nữa!?
Biểu cảm của tên đàn ông mặt sẹo càng ngày càng u ám, càng ngày càng đáng sợ, không chút che giấu ác ý.
Cố Lâm có thể cảm giác được thiện ý của con người, tất nhiên cậu cũng có thể cảm giác được ác ý của người ta. Cậu quay đầu lại nhìn tên đàn ông mặt sẹo, lúc trước chú này cũng nhìn cậu bằng ánh mắt đầy ác ý thế này.
Hai người vừa chạm mắt, tên đàn ông mặt sẹo hơi sửng sốt. Sau đó, ông ta ác liệt nhướng mày với Cố Lâm, đầy vẻ kɧıêυ ҡɧí©ɧ.
Một nhóc con mà dám mắt đối mắt với ông ta ư? Nhìn đôi mắt to, trong suốt, ngây thơ kia kìa! Thật muốn làm nó khóc quá!
9527 tức muốn chết: 【Tiểu ký chủ, tên đàn ông mặt sẹo này không phải là người tốt lành gì, chúng ta đừng để ý đến ông ta nữa!】
Cố lâm thu lại ánh mắt: 【Đúng vậy, không tốt lành gì, chúng ta không chơi với chú đấy.】
9527: 【Đúng vậy, không thèm chơi cùng!】
Lúc này, các vị khách đang ngồi yên ổn trong căng tin bỗng đứng dậy, nhanh chóng đi ra cửa căng tin.
Trên giao diện phát sóng trực tiếp của người chơi có hiển thị thời gian. Các người chơi vừa thấy, thời gian nửa tiếng dùng cơm mà trấn trưởng quy định bây giờ chỉ còn lại ba phút cuối cùng. Tất cả mọi người không dám trì hoãn, vội vàng đứng dậy đi ra phía cửa căng tin.
Lâm Tinh Trì thuận tay tóm lấy Cố Lâm, bế cậu chạy ra cửa.
Bọn họ chỉ ngồi cách cửa căng tin có một khoảng, ba phút thừa sức chạy ra. Nhưng mắt thấy đã đến gần cửa rồi, tên đàn ông mặt sẹo đi phía sau đột nhiên như nổi điên, dùng bả vai chắc nịch hung hăng đυ.ng Lâm Tinh Trì đang bế Cố Lâm.
Lâm Tinh Trì loạng choạng, suýt chút nữa ngã vào người một vị khách NPC bên cạnh, cũng may anh kịp ổn định lại cơ thể. Anh bảo vệ Cố Lâm theo phản xạ có điều kiện rồi nhíu mày quay đầu, chỉ thấy tên đàn ông mặt sẹo đang nhìn anh cười đầy kɧıêυ ҡɧí©ɧ.
“Đồ ngốc.”
Đôi mắt tên đàn ông mặt sẹo ánh lên vẻ độc ác, nhìn chằm chằm nhóc con.