Bé Con Cá Mặn Làm Đoàn Sủng Trong Game Vô Hạn Lưu

Chương 11: Thị trấn Người Cá - Trung tâm mua sắm hệ thống?

Lúc này 9527 ở Cố Lâm trong đầu nói: 【Tiểu ký chủ, điểm tích lũy của cậu đạt đến 310 điểm rồi. Bây giờ cậu có thể mở khóa trung tâm mua sắm hệ thống.】

Vừa nghe lời này, Cố Lâm lập tức lấy lại tinh thần, hai mắt sáng rực.

【Vậy là tôi có thể mua đồ ăn ngon rồi đúng không?】

9527 nói với giọng như dỗ trẻ con: 【Đúng rồi đó! Tiểu ký chủ muốn ăn món gì đây?】

Cố Lâm nghĩ nghĩ: 【Có những món gì vậy? Tôi muốn ăn tất cả!】

9527: 【……】

9527 chỉ tốn nửa giây để mở khu vực thực phẩm của trung tâm mua sắm hệ thống cho cậu, để cậu tự chọn lựa. Ở đây có rất nhiều loại thực phẩm, cần có thứ gì là có thứ ấy. Các món ăn trong hiện thực đều mua được ở đây, chỉ là giá cả được thay bằng điểm, dưới mỗi món hàng đều có một con số là số điểm.

Ở trong phó bản, các ký tự đều được mã hóa nên người không biết chữ vẫn có thể tự nhiên xem hiểu được. Nhưng các ký tự ở trung tâm mua sắm thì không như vậy nên Cố Lâm xem không hiểu. Cậu chỉ có thể xem qua hình ảnh.

Bàn tay nhỏ của Cố Lâm rất nhanh nhẹn, cậu lấy hai con gà nướng thơm ngào ngạt, một hộp chocolate, bốn năm hộp Oreo, và mấy loại kẹo đầy màu sắc cho vào xe đẩy.

9527: 【……】

Lần này, 9527 tốn nhiều thời gian hơn, nó không đành lòng nhưng vẫn phải nói: 【Tiểu ký chủ, cậu chỉ có 310 điểm tích lũy. Riêng 300 trong đó…… là hội phí, cậu chỉ được tiêu 10 điểm thôi. Cậu vừa chọn nhiều đồ như vậy, chỗ đó phải tốn hơn 100 điểm.】

Cố Lâm: “……”

Cố Lâm như quả cà tím nhỏ trong sương giá. Nếu đổi lại là một người lớn chắc chắn người ta sẽ cò kè mặc cả, hỏi vì sao phải nộp hội phí tận 300 điểm và cả những vấn đề linh tinh liên quan khác.

Rất có thể người ta còn chỉ trích 9527, nói cái hệ thống nhỏ này biết chỉ được tiêu 10 điểm thôi mà còn để người ta chọn nửa ngày. Nhưng Cố Lâm không như vậy. Cậu chỉ quan tâm vấn đề ăn, những chuyện khác cậu không quan tâm.

Cố Lâm: 【Vậy... 10 điểm thì mua được cái gì đây?】

9527: 【10 điểm tương đương với 10 đồng trong thế giới thật. Cậu có thể mua xúc xích nướng, sữa bò hoặc là kẹo mυ'ŧ gì đó.】

Chỗ đó sao mà đủ nhét kẽ răng được?

9527: 【……】

Cuối cùng Cố Lâm mua hai cây xúc xích nướng, hai cây kẹo mυ'ŧ. Cậu kêu 9527 thu hai cây kẹo mυ'ŧ vào balo Ultraman nhỏ của cậu, còn hai cây xúc xích nướng thì cậu cầm mỗi tay một cây.

Mùi thơm của xúc xích nướng tỏa ra nhè nhẹ từng đợt từng đợt, có vẻ rất mê người. Mùi hương ấy từ từ bay vào mũi từng người.

Con chó Pit Bull đối diện là thính mũi nhất. Cố Lâm vừa có được cây xúc xích nướng kia nó đã chảy rất nhiều nước dãi thích thú. Nhưng nó chỉ nhìn Cố Lâm, hoàn toàn không dám kêu.

Một con chó ở trước mặt thú báo điềm lành, bị huyết mạch áp chế mạnh mẽ. Chó Pit Bull cụp đuôi ngay lập tức, không dám thè lưỡi nữa. Nó kêu nức nở hai tiếng rồi trốn ra đằng sau.

Người đàn ông xăm mình dắt chó Pit Bull có cơ bắp cuồn cuộn, trông còn hung dữ hơn tên đàn ông mặt sẹo. Anh ta khó hiểu cúi đầu nhìn con chó, thấy nó tự nhiên sợ hãi muốn chạy trối chết thì cau mày. Người đàn ông xăm mình nắm chặt dây xích không cho con chó Pit Bull chạy thoát.

Cố Lâm há to miệng cắn một miếng xúc xích nướng, hai má cậu phình phình lên. Cậu chỉ trầm mê trong việc ăn xúc xích nướng, không quan tâm gì khác.

Lúc này, những người khác cũng theo mùi hương nhìn qua phía cậu. Tất cả mọi người sửng sốt.

Trưởng trấn và bốn NPC khác, cộng thêm con chó: "....""

Người chơi khác:……??!

Tôi ơi, giờ này còn ăn được ư?

Cả người chơi hay là NPC đều im lặnh nhìn Cố Lâm chỉ chăm chăm ăn xúc xích nướng. Đối diện với hoàn cảnh thế này mà nhóc con vẫn nuốt trôi được, đúng là gan lớn. Cũng chỉ có đứa trẻ không hiểu được khái niệm sống chết như cậu mới thoải mái ăn uống không nghĩ ngợi gì.

Lâm Tinh Trì vẫn luôn bế Cố Lâm mà cũng không biết xúc xích nướng của cậu ở đâu ra. Sao tự nhiên lại ăn rồi? Anh không nhịn được cúi đầu nhìn.

Cố Lâm thấy anh nhìn cậu, tay nhỏ cầm chặt xúc xích nướng của cậu nắm lại thành một nắm tay tròn vo.

Cậu ngập ngừng hỏi: “…… Anh ơi, anh có muốn ăn không ạ?”

Lâm Tinh Trì: “……”

Cố Lâm ăn hết một cây xúc xích nướng rồi, còn có một cây chưa động đến. Ngoài miệng thì hỏi người ta có muốn ăn không nhưng tay lại nắm rất chắc, rõ ràng là không nỡ cho.

Chỗ này còn chẳng đủ một mình cậu ăn! Nhưng anh trai đã dạy cậu, người ta đối xử tốt với mình thì mình cũng nên chia sẻ thứ tốt của mình với người đó. Cố Lâm nhăn mày nhỏ, do dự một lát. Cuối cùng, nghĩ đến chuyện Lâm Tinh Trì bế cậu nên cậu chầm chậm đưa xúc xích nướng qua.