Nằm Vùng Quân Hôn

Chương 11

Chương 10: Quyết tâm
Trình Nặc hết lòng chăm sóc Diệp Lan mấy ngày nay nên đươc người xung quanh khen, ngoài một người trong những người này, đó chính là Lâm Tu Dương.

Hôm đó, Trình Nặc muốn rời khỏi bệnh viện, thấy Diệp Lan ngồi ở trên giường bệnh nghe cuộc điện thoại vừa gọi vào, lúc ấy Trình Nặc muốn chờ bà nghe điện thoại xong rồi sẽ nói tạm biệt, vì vậy cô ngồi trên ghế chăm sóc lần nữa, không ngờ cuộc điện thoại đã thay đổi dự định của cô.

Diệp Lan nghe điện thoại xong, bà quay đầu thấy Trình Nặc vẫn ngồi bên cạnh mình, bà nhìn đồng hồ báo thức trên vách tường, nói: "Tiểu Nặc, đã tám giờ, con còn không trở về?"

Trình Nặc giật mình, nếu bình thường cô đã rời khỏi bệnh viện lúc này, "Dì, người quên y tá Trương nói tối nay sẽ đo nhịp tim cho dì."

Diệp Lan giật mình, bà lại quên mất chuyện này, "Xem trí nhớ của dì, mấy giờ y tá Trương đến đo?"

"Chín giờ rưỡi," Trình Nặc âm thầm thở phào nhẹ nhỏm, hôm nay hoàn hảo có một lý do để ứng phó.

"Trễ như thế?" Diệp Lan nhíu mày, khi ánh mắt của bà nhìn điện thoại trên tay của mình, mặt nở nụ cười, sang sảng nói: "Dì vừa nghe thằng bé nhà họ Lâm muốn đến thăm dì, vừa đúng, lúc đó dì kêu nó chở con về!"

Trình Nặc sửng sốt, vậy cũng như chó ngáp phải ruồi? Cô cong môi cười, "Đến lúc đó rồi tính, nếu không muộn, con muốn đi về một mình."

Diệp Lan muốn phản bác cô, cửa phòng bệnh bị gõ, Trình Nặc và Diệp Lan nhìn nhau mấy giây, cô hắng giọng, nói: "Con đi mở cửa."

Trình Nặc xoay người đi đến cửa phòng bệnh đã đoán được Lâm Tu Dương sẽ phản ứng ra sao. Trình Nặc mở cửa phòng ra mắt lạnh nhạt nhìn thẳng người ngoài cửa, cô thu hết vào đáy mắt vẻ mặt khϊếp sợ của Lâm Tu Dương.

"Xin chào, Lâm tiên sinh." Trình Nặc cười dịu dàng, vươn tay muốn bắt tay với Lâm Tu Dương.

Lâm Tu Dương híp mắt, anh không thể tin được màn trước mắt là sự thật, nhưng tiếng phụ nữ bên tai, anh mới không thể không tiếp thu chuyện thực buồn cười gần như thái quá này.

Sau lưng là bà Nghiêm, Lâm Tu Dương tự nhiên sẽ không tức giận ở đây, anh cũng giương môi cười, bắt tay lại.

"Hai người các con biết nhau từ trước?" Diệp Lan sau lưng nghi ngờ hỏi, nhíu mày tinh tế quan sát hành động của họ.

Câu hỏi của Diệp Lan khiến cả hai nhìn nhau, trầm mặc mấy giây, đồng thanh nói:

"Đúng."

"Không đúng."

Lâm Tu Dương hung ác trợn mắt nhìn Trình Nặc, thầm nghĩ cô đang đùa giỡn kiểu gì.

Nhưng Trình Nặc không e dè ánh mắt của anh, đón tầm mắt của anh, nhìn thẳng Lâm Tu Dương.

"Các con rốt cuộc có biết nhau không?" Diệp Lan bị họ làm cho hồ đồ, thấy được tình hình như vậy không nhịn được bật cười, "Tiểu Nặc, nhanh cho Tu Dương vào phòng."

Trình Nặc ngoéo môi, bước sang bên mấy bước, để Lâm Tu Dương vào trước, cô nhìn bóng lưng của Lâm Tu Dương, cũng đến gần giường bệnh. Trình Nặc cười nhạt, nói: "Dì, bình thường Lâm tiên sinh công vụ quấn người, nên sẽ không nhớ con."

Trình Nặc vừa dứt lời, chỉ thấy thân thể người đàn ông đứng trước mình hơi chấn động, cô đột nhiên muốn biết vẻ mặt của Lâm Tu Dương, nhưng bọn họ là một trước một sau.

Diệp Lan nhíu mắt, bà càng ngày càng không hiểu tình huống, "Rốt cuộc tình huống thế nào?"

"Không tính là quen thuộc, lúc trước con từng đến công ty của anh ấy." Trình Nặc lắc đầu, cong môi cười. Khóe mắt cô dư quang chú ý vẻ mặt Lâm Tu Dương thoáng qua vẻ giận dữ, Trình Nặc thấy thế không nhịn được muốn cười.

"A, phải không?" Lâm Tu Dương lạnh lùng nhìn cô, "Nhưng mà bây giờ, tôi xem như chính thức biết cô."

Trình Nặc cong khóe môi, cô cũng không kiêng dè sự tức giận trong mắt Lâm Tu Dương, lúc này cô nghĩ nếu ánh mắt có thể gϊếŧ người, cô có thể đã đầu thai mấy lần.

"Nghe cách các con nói chuyện dì đoán đại khái là do không hiểu rõ đối phương, không ngại để bà già này giới thiệu cho các con biết nhau." Diệp Lan khoát tay, vừa rồi luôn phỏng đoán quan hệ của họ, cho bà không lưu ý vẻ mặt của Lâm Tu Dương vừa thay đổi.Die nd da nl e q uu ydo n

"Tiểu Nặc, người này là anh em tốt của Thiếu Thần, Lâm Tu Dương, từ nhỏ cùng nhau lớn lên." Diệp Lan giới thiệu Lâm Tu Dương xong, ánh mắt cũng nhìn sang Trình Nặc, "Tu Dương, đây là bạn gái kết giao của anh ba con, Trình Nặc."

Lâm Tu Dương mấp máy đôi mắt, cố gắng để mình tĩnh táo, trên thực tế tối nay khi anh tự đẩy cửa phòng ra nhìn thấy cô, Lâm Tu Dương đã đoán được kết quả này.

Diệp Lan kêu Lâm Tu Dương ngồi xuống, lại nói: "Mấy ngày nay dì bị bệnh, là Trình nha đầu chắm sóc dì, vừa rồi nếu không phải dì cần đo nhịp tim, Trình Nặc đã về từ lâu."

"Không ngờ cô còn có những ưu điểm này." Lâm Tu Dương xoay người nhàn nhạt nhìn Trình Nặc.

Trình Nặc cười nhạt, ánh mắt nhìn thẳng Lâm Tu Dương, nói: "Chuyện Lâm tiên sinh không ngờ còn rất nhiều, có lúc mắt thấy không phải là thật, huống chi là có người tự mình đoán bừa?"

"Có phải tự mình đoán bừa hay không cũng không phải chuyện tôi và cô có thể nói được, nhưng mà 'Đường xa biết sức ngựa, lâu ngày biết lòng người', tôi tin tưởng dù có người che giấu khá hơn nữa, đến lúc thời gian vừa qua, chỉ là phí công như trước." Lâm Tu Dương nhíu chân mày, dáng vẻ chờ xem kịch vui.

"Ừ, không tệ," Diệp Lan bưng ly nước ấm trong tay, thầm nghĩ càng nghe càng hồ đồ, định cắt đứt cuộc trò chuyện của bọn họ."Nếu Tu Dương nhìn thấu đáo như vậy, không bằng làm sao cho bà già này hoàn thành nhiệm vụ?"

"Nhiệm vụ gì?"

"Làm sao đưa Tiểu Nặc về nhà."

Lâm Tu Dương dừng xe ven đường, nhưng không có ý để Trình Nặc xuống xe liền, anh móc điếu thuốc ra khỏi bao thuốc lá, muốn bật lửa, cuối mắt chú ý Trình Nặc còn ngồi trong xe, lúc anh tiến thối lưỡng nan.

Trình Nặc nhìn anh, "Tôi không ngại, anh hút đi."

Lâm Tu Dương cười châm chọc, "Vậy cũng đúng, từ trước đến nay Trình tiểu thư rất thành thạo với xã giao như vậy, vừa rồi tôi thật là lo xa."

"Anh nói xong chưa? Bây giờ đã trễ thế này, tôi nghĩ Lâm tiên sinh cũng không muốn nán lại với tôi quá lâu?" Trình Nặc cong khóe môi, không nhìn ra cảm xúc gì ngoài mặt.

"Cô đã nhắc nhở tôi, tôi dĩ nhiên sẽ không nán lại với cô quá lâu, chỉ là tôi cảnh cáo cô, đừng trêu chọc anh ba của tôi, cô tốt nhất cách anh ấy thật xa!" Lâm Tu Dương híp mắt, trong ánh mắt lộ vẻ lạnh lẽo.

"Làm sao anh khẳng định là tôi trêu chọc anh ba của anh?" Trình Nặc nhàn nhạt nhìn anh, "Ngoài ra, chuyện khác đều đã thương lượng tốt, duy chỉ có chuyện này, không có thương lượng."

Ánh mắt Trình Nặc trở nên chắc chắn, cô nghĩ, cư xử với Lâm Tu Dương cố tình gây sự như vậy, có lúc cần ít thủ đoạn cứng rắn.

"Tại sao?" Lâm Tu Dương giận dữ căm tức nhìn cô.

"Lâm tiên sinh, hôm nay anh hỏi câu này không ít."

"Trình Nặc, nếu tôi không đoán sai bây giờ cô không có công việc? Vậy cô đến gần anh ba của tôi, đến tột cùng chất chứa tâm tư gì!".diendanlyquydon.com

"Lâm Tu Dương, tôi chỉ là một người phụ nữ bình thường, tôi hy vọng thứ mà anh ba của anh bây giờ có thể cho tôi. Ấn tượng của tôi trong lòng anh rất xấu, nhưng vì sao anh không suy nghĩ, đến bây giờ cũng chỉ có anh không chịu nổi tôi như vậy. Nói cách khác, mặc dù anh không tin tính tình của tôi, nhưng sao anh không chịu tin tưởng ánh mắt của anh ba anh? Nếu tôi thật sự là người như vậy, anh cảm thấy anh ấy có thể tha thứ cho tôi?"

"Trình Nặc, bất luận trong lòng cô muốn cuối cùng là gì, chỉ một điều, nếu có ngày cô khiến anh ba của tôi thất vọng, tôi sẽ là người đầu tiên không tha thứ cho cô!"

※※※

Thời gian một tháng huân luyện sĩ quan rốt cục gần kết thúc, Nghiêm Thiếu Thần vừa xuống máy bay liền lái xe chạy thẳng đến bệnh viện quân khu của thành phố B, trong lúc đó anh có gọi hai cuộc điện thoại cho Trình Nặc, nhưng đối phương không nghe.

Nghiêm Thiếu Thần hơi sửng sờ, không biết cô rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Nghiêm Thiếu Thần nghĩ đến đây thì tăng tốc độ xe, thời gian chỉ chớp mắt, người đã đến bệnh viện. Nghiêm Thiếu Thần ngựa quen đường cũ đi vào khu nội trú, mà phòng bệnh của mẹ ở gần cuối hành lang dài, Nghiêm Thiếu Thần đi đến hành lang dài, bước chân càng ngày càng chậm, đến khi anh đứng ngoài cửa phòng bệnh. Qua khe hở, nhìn bóng dáng đang bận rộn lau chùi trong phòng bệnh, khóe miệng Nghiêm Thiếu Thần bất giác giơ lên, ánh mắt cũng trở nên nhu hòa.

Trình Nặc lấy nhiệt kế vừa đo ra, lúc cô đi bộ vẫn nhíu chân mày, không nhìn kỹ mặt đường phía trước."Bốp" Trình Nặc che đầu nhất thời đau mà không nói ra được.

"Em sao thế?" Nghiêm Thiếu Thần nhíu chân mày, anh bất quá không có nhắc nhở Trình Nặc kêu cô nhìn đường, sao đã trực tiếp đυ.ng vào trong ngực anh.

Tuy nói trước mắt trắng xóa, nhưng Trình Nặc rất quen thuộc với giọng nói này, vốn là khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhó nhất thời giãn ra nụ cười, cô từ từ mở hai mắt ra, tầm mắt mơ hồ dần dần rõ ràng, người trước mắt lại càng nhìn càng rõ ràng.

Nghiêm Thiếu Thần cong mắt, lấy tay phất nhẹ sợi tóc rơi trên trán cô, "Còn đau không?"

"Không đau." Trình Nặc lắc đầu, mới vừa rồi còn đau, bây giờ cô đã không cảm thấy đau đớn nữa.

Nghiêm Thiếu Thần lắc đầu bất đắc dĩ, ánh mắt nhìn thẳng trán nhỏ hồng của cô, "Lần sau cẩn thận tí," Nghiêm Thiếu Thần cười nhạt, anh chỉ vào nhiệt kế nắm trong tay Trình Nặc, dịu dàng hỏi, "Em muốn đưa cái gì, anh đi với em.".

"Ai nha, sao em lại hồ đồ quên chuyện này như vậy, anh đừng đi theo em, đi xem dì đi, một tháng không thấy, bà vô cùng nhớ anh." Trình Nặc vỗ trán, đột nhiên nhớ đến nhiệt kế mình còn nắm trong tay.

Trình Nặc đi nhanh đến chỗ y tá đứng, mà Nghiêm Thiếu Thần lẳng lặng nhìn bóng dáng của cô hóa thành một điểm trong hành lang. Bọn họ quen biết nhau hơi lạ lùng, nhưng quen nhau không tầm thường cũng có lúc như bình thường, đến lúc đó sẽ phải tính toán tỉ mỉ củi gạo dầu muối. Từng có người nói muốn cầu xin một tình yêu oanh oanh liệt liệt cũng không khó, khó khăn là khi tình cảm đã hết mà hai người vẫn có thể duy trì tình cảm thật bình thản.

Khi Trình Nặc ra khỏi chỗ y tá, Nghiêm Thiếu Thần vẫn lẳng lặng đứng ở hành lang dài của bệnh viện, nhìn bóng dáng đi đến chỗ mình, Nghiêm Thiếu Thần tin tưởng mình không có chọn sai, như lần đầu tiên nhìn thấy Trình Nặc, anh đã kết luận Trình Nặc tuyệt không xấu xa như trong lời đồn đãi như vậy, ngược lại cô là người cuồng nhiệt, mà sau khi quen thân sẽ phát hiện sự đơn giản của cô. Nghiêm Thiếu Thần nhìn nụ cười trên mặt của Trình Nặc, trong lòng của anh không ngăn được dòng suy nghĩ, nếu nói tính toán tỉ mỉ củi gạo dầu muối cho cuộc sống, anh nguyện thử một lần với người trước mắt.