Ngày Hạ Năm Ấy

Chương 1: Đêm Dài Và Những Trang Sách

Trong đêm khuya thanh vắng, căn nhà chỉ có duy nhất phòng tôi sáng đèn. Không ngờ mình đã trở thành học sinh cuối cấp và giờ đây, tôi phải ôn tập để đỗ vào trường mà bản thân luôn mơ ước. Đôi lần, tôi thấy mệt mỏi đến mức chỉ muốn bỏ cuộc, ước ao được vào một trường bình thường là đủ. Nhưng khi nhìn thấy bố mẹ vẫn đang miệt mài làm việc, tôi lại tự nhủ phải cố gắng thêm chút nữa.

Lòng tôi chán nản khi nghĩ đến cảnh ôn thi cấp 3. Thức khuya, dậy sớm, tất cả đều là những gánh nặng không thể tránh khỏi. Nhưng làm sao có thể từ bỏ khi trường tôi khao khát là “Chuyên Lê Hồng Phong” – nơi đã được xem là đỉnh cao của sự học tập. Ở trường học. tôi luôn đứng đầu trong khối và có nhiều giải thưởng môn Văn,vì vậy Thầy cô cũng khuyến khích tôi theo đuổi lựa chọn này.

Ánh sáng từ chiếc đèn bàn tỏa ra một vòng sáng nhỏ bé trong căn phòng tối, giữa đống giấy tờ và sách vở bừa bộn. Đồng hồ chỉ đúng 1 giờ sáng, nhưng mắt tôi không thể nhắm lại. Mỗi khi tôi cố gắng nhắm mắt, những con số, công thức, và những lo lắng về kỳ thi lại hiện lên, xâm chiếm tâm trí tôi. Tôi lật qua từng trang sách, cảm giác tay mỏi nhừ nhưng không dám dừng lại. Thoáng nhìn lịch đếm ngược, chỉ còn “20 ngày” nữa thôi. Thời gian trôi qua nhanh đến mức tôi không kịp thích ứng.

Nhưng mùa hè này là mùa hè cuối cùng trước khi tôi bước vào một tương lai mới, với tất cả những ước mơ và hoài bão của bản thân. Tôi không thể lùi bước. Tôi phải tiếp tục, không chỉ vì bản thân mà còn vì sự kỳ vọng của những người đã đồng hành cùng tôi suốt thời gian qua.

“Ting ting ting,” âm thanh chói tai của đồng hồ báo thức làm tôi giật mình tỉnh dậy. Cảm giác như chỉ vừa chợp mắt, nhưng giờ đây ánh sáng mờ nhạt của bình minh đã bắt đầu len lỏi qua rèm cửa. Tôi lờ mờ nhận ra rằng không còn thời gian để lười biếng. Tiếng đồng hồ như những hồi chuông thúc giục, nhắc nhở tôi rằng ngày mới đã bắt đầu và giờ là lúc phải dậy để tiếp tục hành trình học tập.

Ghi chép của tôi nằm lộn xộn trên bàn học, chưa kịp dọn dẹp từ đêm qua. Mặc dù đôi mắt còn nặng trĩu vì thiếu ngủ, tôi biết rằng việc chuẩn bị cho kỳ thi sắp tới là ưu tiên hàng đầu. Đúng như kế hoạch, hôm nay tôi phải đến trường để bồi dưỡng thêm kiến thức mới. Đây là bước chuẩn bị quan trọng để trang bị hành trang cho cuộc thi mà tôi đã mong mỏi từ lâu.

Tôi vươn vai, cố gắng làm cho cơ thể mình tỉnh táo hơn, và với một hơi thở sâu, tôi đứng dậy khỏi giường. Mặc dù sự mệt mỏi và căng thẳng luôn hiện hữu, nhưng tôi biết rằng mỗi giờ phút này đều quý giá. Những bài học mới hôm nay sẽ là chìa khóa để mở ra cánh cửa của tương lai mà tôi ao ước.

Dù biết rằng chuyện gì đến cũng phải đến, tôi vẫn không khỏi vội vã khi nghĩ đến việc phải đến nhà cô bạn thân để chở cô ấy cùng đi ôn tập. Gia Linh, bạn thời thơ ấu của tôi, luôn là người đồng hành không thể thiếu trong hành trình học tập và ước mơ của tôi. Chúng tôi có chung hoài bão và quyết tâm, điều đó làm cho mỗi bước đi trên con đường này trở nên ý nghĩa hơn.

Khi tôi đến nơi, Gia Linh đã đứng sẵn trước cửa, vẻ mặt tươi tắn và đầy hào hứng. Cô ấy nhìn thấy tôi thở hổn hển, liền nở một nụ cười tinh nghịch và trêu đùa: "Sao lại thở ‘hộc hộc’ như bị ai đuổi thế? “

Tôi mệt mỏi đáp lại với giọng điệu có phần cộc cằn: "Thì đến đón mày cùng đi ôn chứ sao." Sự mệt mỏi không thể giấu nổi trên gương mặt tôi, đôi mắt vẫn còn ngái ngủ từ đêm học bài không ngừng nghỉ.

Gia Linh, với nét mặt đầy quan tâm, trèo lên xe đạp và hỏi: "Thế đã ăn sáng chưa?"

Dù đã dậy từ sáng sớm, tôi vẫn chưa có thời gian để lo liệu việc ăn uống. Suốt cả buổi sáng, tôi đã bận rộn soạn bài vở và chuẩn bị cho ngày học mới. Tôi lắc đầu, giọng uể oải đáp lại: "Vẫn chưa, sáng nay tao bận xem lại bài cũ nên vẫn chưa ăn nên vẫn chưa ăn."

Gia Linh lôi từ trong cặp ra một hộp sữa và đưa cho tôi:"Uống đi, tao chỉ có mỗi hộp sữa này. Cứ như vậy tới ngày thi, mệt mỏi lại chẳng thi được."

Tôi cười hì hì đáp lại:”cảm ơn bạn iuu”

Thực sự, Gia Linh là một cô gái rất đặc biệt. Cô ấy không chỉ quan tâm đến người khác mà còn chu đáo và luôn sẵn sàng giúp đỡ. Từ những hành động nhỏ nhặt như việc mang theo hộp sữa cho tôi đến những lời động viên nhẹ nhàng, Gia Linh luôn khiến mọi người cảm thấy được yêu thương và chăm sóc. Cô ấy cũng là một cô gái xinh đẹp về ngoại. Nếu ai đó có cơ hội tiếp xúc với cô ấy, chắc chắn sẽ quý mến và cảm thấy may mắn khi có một người bạn như vậy.

Cả hai chúng tôi cùng lên xe đạp, tinh thần đã được giải toả .Cùng đến lớp học