Trên đầu của Giang Đường dần hiện ra ba dấu chấm hỏi.
Cậu muốn hỏi tại sao lại có thể sợ sấm sét, nhưng lại sợ nếu hỏi rồi Lục Ứng Hoài sẽ không đến nữa.
Trong lúc cậu còn đang ngẩn người, Lục Ứng Hoài đã thay đổi ảnh đại diện.
Giang Đường tắt máy tính, nằm xuống rồi nhắn lại cho Lục Ứng Hoài: “Anh qua đây đi.”
Tin nhắn vừa được gửi, ảnh đại diện của Lục Ứng Hoài liền thay đổi. Đó là một meme, hình một người nhỏ bé ôm chăn, gõ cửa phòng người khác với đôi dòng nước mắt chảy dài và ngoằn ngoèo, bên cạnh là vài biểu tượng tia chớp, trên đầu là bốn chữ to.
"Ầm Ầm, Sợ Sợ."
Giang Đường mở hình lên xem, cậu không thể tưởng tượng nổi Lục Ứng Hoài lại có thể sử dụng loại biểu cảm như thế này.
Lục Ứng Hoài không nhắn lại nữa, một phút sau thì tiếng gõ cửa phòng Giang Đường vang lên: “Đường Đường?”
“Cửa không khóa đâu, anh vào đi.”
Lục Ứng Hoài bước vào, hắn cao lớn, khi che ánh đèn phòng ngủ chính, ánh sáng chiếu rọi lên mái tóc của hắn, làm cho các đường nét trên gương mặt trở nên sắc nét, đẹp đến mức như thần linh.
Giang Đường thật sự không thể nào gắn kết khuôn mặt như vậy với meme kia, càng không thể liên hệ người này với chuyện "sợ sấm sét".
Dĩ nhiên, Lục Ứng Hoài cũng không cho cậu thời gian để liên tưởng.
Hắn vào phòng liền khóa cửa lại, vừa đi tới vừa hỏi: “Sao không khóa cửa? Tại sao không bảo vệ bản thân, tin tưởng anh đến vậy à?”
Giang Đường thành thật đáp: “Vì lúc anh đi thì em đã nằm xuống rồi.”
Lục Ứng Hoài cảm thấy vẻ mặt nghiêm túc giải thích của Giang Đường rất đáng yêu, vừa hay bên ngoài lại vang lên một tiếng sấm lớn.
Lục Ứng Hoài giữ vững tinh thần phải diễn cho trọn vai, “vù” một cái nhảy lên giường, lật chăn chui vào rồi kéo chăn thật kín, ôm chặt Giang Đường vào lòng: “Đường Đường, anh sợ quá.”
Giang Đường: … Thật muốn vỗ tay tán thưởng cho diễn xuất của anh đấy.
Nhưng cậu chỉ thuận theo, để mặc Lục Ứng Hoài ôm lấy mình: “Anh Lục đừng sợ.”
“Ừ, anh không sợ.” Mùi hương gỗ linh sam ấm áp ôm lấy Giang Đường, giọng của Lục Ứng Hoài vang lên ngay trên đầu cậu: “Để chút pheromone xoa dịu cả hai chúng ta nhé.”
Giang Đường nghĩ thầm: Chưa từng thấy ai tự phát pheromone để xoa dịu bản thân cả.
Mùi hương của linh sam như ôm trọn sự mệt mỏi của Giang Đường, giúp cậu nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Lục Ứng Hoài lấy chiếc điện thoại đã để ở chế độ im lặng.
Trên đó hiện lên rất nhiều tin nhắn.
Thích Toản: “Cậu đổi ảnh đại diện kiểu gì vậy?”
Thời Phi Thừa: “Cậu bị đoạt hồn rồi à?”
Phương Mộ: “Ngài bị hack tài khoản à?”
Thậm chí, ngay cả Lục Bất Phàm, người đã chiến tranh lạnh với hắn một thời gian, cũng nhắn một câu: “Đổi thành cái gì thế này?”
Lục Ứng Hoài luôn tôn trọng bậc trưởng bối, nên hắn trả lời Lục Bất Phàm đầu tiên: “Mấy thứ của người trẻ thôi, cha không hiểu đâu. Có tuổi rồi thì ngủ ít thôi, khuyên cha ngủ muộn một chút.”
Ở đầu bên kia thành phố, Lục Bất Phàm tức đến nỗi ném điện thoại.
Còn những người khác, hắn lần lượt trả lời từng người một bằng một biểu tượng mặt cười khinh bỉ.
Sau đó, trang cá nhân của hắn, vốn chưa bao giờ đăng gì kể từ khi bắt đầu sử dụng, xuất hiện dòng trạng thái đầu tiên.
“Cảm ơn lời mời, đang ở trong chăn của Đường Đường, không còn sợ sấm sét nữa.”
Hắn gửi xong rồi ném điện thoại qua một bên.
Hắn từng không hiểu tại sao những người bạn hay đối tác xung quanh lại luôn thao thao bất tuyệt khi nói về Omega của mình. Trên mạng xã hội của họ cũng toàn là những bài đăng khoe khoang hạnh phúc.
Giờ thì hắn hiểu rồi.
Hóa ra có một người như vậy, chỉ cần nghĩ đến tên người đó cũng khiến hắn mỉm cười không ngớt; chỉ cần người ấy ở đây, thế giới của hắn sẽ không chứa nổi ai khác.
Vừa muốn giấu kín để không ai nhòm ngó, vừa muốn khoe khoang bảo vật quý giá của mình cho cả thế giới.
Giang Đường khi ngủ thường nằm thẳng, vì cậu không tiện lật người. Nhưng có Lục Ứng Hoài ở bên thì lại khác.
Khi nằm nghiêng, Giang Đường trông rõ ràng thư thái hơn, mái tóc mềm mại xõa xuống, ngoan ngoãn đến bất ngờ.
Lục Ứng Hoài ôm cậu, không dám dùng lực mạnh. Trong mắt hắn, Giang Đường quá mong manh, chỉ cần hơi dùng lực là cậu sẽ vỡ vụn.
Sáng hôm sau, Thích Toản đến ngồi trên ghế sofa chờ họ xuống.
Khi Lục Ứng Hoài đẩy Giang Đường xuống lầu, Thích Toản đang cầm một chiếc cốc sứ không hợp chút nào với chiếc bàn trà gỗ đỏ trị giá hàng trăm triệu.
Nghe thấy tiếng động, Thích Toản liền mở miệng với giọng điệu châm chọc: “Đã~ không~ sợ~ sấm~ sét~ nữa rồi~”
Giọng điệu đó uốn éo đến mức khó tin.
“Đến sớm vậy?” Lục Ứng Hoài lười biếng trả lời, cho đến khi hắn nhìn thấy thứ trong tay Thích Toản: “Dừng lại! Đừng động!”
Thích Toản bị hắn làm cho sững người, còn tưởng có chuyện gì bất ngờ xảy ra.
Lục Ứng Hoài bước đến, nhẹ nhàng cầm lấy chiếc cốc từ tay Thích Toản, đặt nó xuống bàn một cách nhẹ nhàng như sợ làm trầy xước nó.
Thích Toản không thể hiểu nổi, vì anh vốn định đặt cốc xuống.
“Cậu có cần phải vậy không?” Thích Toản hỏi.
“Có chứ, chiếc cốc này là Đường Đường tặng.” Tối nào hắn cũng mang về phòng ngủ, sáng dậy hắn uống cà phê xong thì đi xem Giang Đường tỉnh chưa, nên quên mang lên.
Thích Toản đảo mắt, giơ tay: “Thuốc đâu, đưa đây.”
Nơi này, anh không muốn ở lại thêm một giây phút nào nữa nhưng nếu có đồ ăn ngon thì ngoại lệ.
Phải công nhận tay nghề nấu ăn của chú Trần thật sự đỉnh cao, từ khi lên thực đơn theo khẩu vị của Giang Đường, không ai còn ý kiến gì về việc ăn uống nữa.
Trong lúc cả ba đang ăn cơm, điện thoại của Giang Đường reo lên. Cậu liếc qua vị trí số điện thoại, rồi lập tức chặn luôn.
“Ai vậy?” Lục Ứng Hoài hỏi một cách thờ ơ.
“Không quen biết, chắc gọi nhầm.”
Sau bữa ăn, Lục Ứng Hoài và Thích Toản vào phòng sách, lúc đó Giang Đường mới mở lại số từ danh sách chặn.
Nếu không chủ động liên lạc, phía bên kia sẽ không dễ dàng bỏ qua.
“Chẳng phải đã nói trong một tháng đừng liên lạc với tôi sao?”
“Lý Phương!” Giọng nói gay gắt của mẹ Lý vang lên: “Nhà bây giờ đang cần tiền gấp, mau chuyển ít tiền qua đây đi!”
Giang Đường trầm giọng xuống: “Lý Hổ lại gây họa rồi?”
“Không cần mày quản, chuyển tiền nhanh lên!” Mẹ Lý càng thêm sốt ruột, tín hiệu phía bà ta nghe có vẻ không tốt, còn lẫn những tiếng la hét khóc lóc.
Giang Đường nghe một lúc mới phân biệt được đó là trong bệnh viện.
“Bao nhiêu?”
“Ba mươi vạn.”
“Giờ tôi không có tiền.” Giang Đường nói.
“Chuyển hết những gì mày có trước đi, còn lại thì tìm cách.” Điện thoại bị cúp ngang.
Giang Đường kiểm tra số dư tài khoản, rồi chuyển thêm hai vạn đến số tài khoản lần trước.
Sau khi hoàn tất, cậu quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Bầu trời sau trận mưa lớn đêm qua xanh trong đến mức không vương một chút bụi bẩn.
Giang Đường lặng lẽ nghĩ, có lẽ cậu sẽ không bao giờ thực sự nhìn thấy bầu trời xanh, phía sau cậu là một vực thẳm vô tận.
Lý Hổ có thêm một nhiễm sắc thể Y so với người bình thường, là bệnh nhân của hội chứng siêu nam giới "XYY", người sinh ra đã mang gen tội phạm.
Khi mang thai đã kiểm tra ra điều này, nhưng mẹ Lý, dù đã từng sẩy thai ba lần, vẫn nhất quyết sinh nó ra.
Sau khi sinh, bà ta lại nuông chiều nó hết mực.
Lý Hổ hiện tại mới năm tuổi, nhưng vóc dáng cao lớn hơn hẳn các bạn cùng tuổi, tính khí rất hung hãn, từ nhỏ hễ có gì không vừa ý là sẽ khóc lóc không ngừng.
Khi lớn hơn, biết đi biết nhảy, cứ cách vài ngày lại gây chuyện, mẹ Lý dù đã bị nó đánh không biết bao nhiêu lần, vẫn vui vẻ thu dọn tàn cuộc cho nó.
Nhà họ Lý thực ra lúc đầu không nghèo đến thế, chỉ vì lo giải quyết những rắc rối mà Lý Hổ gây ra mới sa sút dần. Cha mẹ Lý chưa bao giờ thấy con mình phạm tội, ngược lại còn cho rằng với tính cách dám làm dám chịu của Lý Hổ, lớn lên nó có thể tạo dựng sự nghiệp.
Giang Đường chưa bao giờ nghĩ đến việc rời xa nơi đó, thậm chí cậu còn nghĩ tất cả những điều ấy chính là thứ số phận thật sự dành cho cậu, là cuộc đời đầy đau khổ và thử thách, một đời tăm tối không thấy được lối thoát.
Từ khi sinh ra, Giang Đường đã tiếp nhận tất cả những điều đó, dù đã tự học hỏi rất nhiều, cũng không thể thay đổi được nhận thức đã ăn sâu vào tâm hồn mình.
Cho đến gần đây, khi Lý Hổ vô tình gϊếŧ chết con trai của Cẩu Tôn.
Cẩu Tôn vốn có một "vợ" rất xinh đẹp, là một Omega bị gã bắt cóc. Gã hàng ngày trói người đó lại và tra tấn, đến khi Omega đó đã bị gã đánh dấu vĩnh viễn và mang thai, gã mới dần lơ là cảnh giác.
Omega sinh cho gã một đứa con trai, nhưng không bao lâu sau Omega đó đã nhảy lầu tự sát tại bệnh viện. Vài tháng sau, Cẩu Tôn bị giam giữ vì tội tấn công một Omega khác không thành.
Con trai gã được người anh trai của gã nuôi nấng, đến khi lớn lại phát hiện là một đứa trẻ kém phát triển trí tuệ.
Sau khi ra tù, Cẩu Tôn không mấy mặn mà với đứa con trai ngốc nghếch này, nhưng dù sao đó cũng là con gã, việc nó bị gϊếŧ tất nhiên khiến gã phải đòi lại công bằng.
Và Giang Đường chính là cái giá phải trả.
Sau khi đạt thỏa thuận, người nhà họ Lý đã trói Giang Đường lại và giao cho Cẩu Tôn. Nhưng họ không ngờ Giang Đường luôn mang theo một lưỡi dao nhỏ bên mình.
Cậu đã dùng hết sức để cắt dây thừng, nhưng đúng lúc ấy, Cẩu Tôn trở về, toàn thân nồng nặc mùi rượu, lao về phía cậu: “Một đứa con ngốc đổi lấy một vợ xinh đẹp, hừ, cũng xứng đáng lắm chứ!”
Khoảnh khắc đó, Giang Đường nghĩ đến cái chết. Cậu cảm giác như số phận đang bảo cậu rằng nỗi đau sẽ kết thúc vào đêm nay.
Giây phút đó kéo dài mãi, Giang Đường nhìn thấy ánh trăng tràn vào qua cửa sổ.
Trong khoảnh khắc ấy, cậu chợt nghĩ đến một người, người tựa như vầng trăng sáng ngoài chân trời. Lần đầu tiên trong đời, cậu có một khao khát mãnh liệt – cậu muốn gặp lại người đó lần nữa.
Sau đó thì chết cũng được.
Dây thừng bị cắt đứt, Giang Đường linh hoạt né sang một bên, mũi dao trên tay lao thẳng vào mắt Cẩu Tôn, rồi không chần chừ đâm mạnh xuống.
Cậu đã chuẩn bị tinh thần cho mọi kết cục, nên ra tay không để lại đường lui. Giang Đường chặn miệng Cẩu Tôn, lấy bộ quần áo mà nhà họ Lý đã đưa cho cậu, rồi bình tĩnh bước ra khỏi cửa.
Cuối cùng, cậu cũng gặp lại vầng trăng ấy.
Giang Đường vốn là người có quyết tâm mạnh mẽ, đã quyết định thì nhất định sẽ thực hiện.
Trừ lần này.
Gặp được Lục Ứng Hoài, Giang Đường mới nhận ra cậu không chỉ muốn ngắm nhìn vầng trăng ấy mà còn muốn để ánh trăng trong trẻo đó chiếu rọi lên mình. Được ánh trăng soi rọi, cậu lại muốn lưu lại bên ánh sáng ấy thêm chút nữa.
Trước đây, Giang Đường chưa từng khao khát điều gì, cậu biết mọi thứ sẽ chẳng bao giờ thuộc về mình.
Chỉ lần này, Giang Đường đã mềm lòng với bản thân, cho phép mình một lần lại một lần tùy hứng.
Lục Ứng Hoài đối xử với cậu rất tốt, dù Giang Đường cũng không hiểu Lục Ứng Hoài có thể mong đợi gì từ mình.
Nếu như mười tám năm đầy đau khổ của cậu chỉ để đổi lấy vài ngày như thế này, Giang Đường cảm thấy rất xứng đáng.
Lục Ứng Hoài không biết, chỉ riêng việc Giang Đường có thể lớn lên, bình an và nguyên vẹn để đến gặp hắn, đã là kết quả của việc cậu dùng hết sức lực.