Tiếng lăn của xe lăn dừng lại, Lục Ứng Hoài đợi thêm một lúc nữa, cảm thấy không yên tâm nên đứng dậy muốn vào phòng ngủ chính kiểm tra.
Hắn vừa mở cửa ra đã ngây người.
Giang Đường cả người lẫn xe lăn đều ở ngay trước cửa phòng hắn.
Ban ngày, khi Giang Đường tỉnh táo thì không thấy có gì bất thường, cậu quen với việc ngồi thẳng tắp như một học sinh giỏi luôn sẵn sàng trả lời câu hỏi của thầy giáo.
Nhưng bây giờ cậu đang ngủ, cơ thể cuộn lại trong xe lăn ở một tư thế cực kỳ thiếu an toàn.
Lúc này, Lục Ứng Hoài mới nhận ra, cậu nhỏ bé đến thế.
Nhỏ bé hơn cả những gì hắn thường thấy hay cảm nhận.
Chiếc xe lăn đa chức năng đó giống như một con quái thú đang cắn xé cậu, còn Giang Đường thì mong manh đến mức chỉ cần một chút sức lực thôi cũng có thể dễ dàng bị nuốt chửng.
Giang Đường rất gầy, giờ cậu đang dựa vào một bên tay vịn của xe lăn, bên còn lại thừa ra đủ để ngồi thêm một người nữa.
Biệt thự có hệ thống điều hòa tự động, hành lang không hề lạnh nhưng cậu giống như một đứa trẻ đang khát khao hơi ấm, cuộn mình gần như thành một quả bóng.
"Đã nói là không cần ở cùng mà." Lục Ứng Hoài thở dài bất lực, ánh mắt hắn tràn đầy sự cưng chiều dịu dàng: "Sưởi ấm giường cũng chẳng có tác dụng gì phải không?"
Hắn bế Giang Đường lên giường của mình.
Cuối cùng đêm nay cũng trở nên trọn vẹn, Lục Ứng Hoài nghĩ khi nằm xuống.
Giang Đường ngủ rất say, Lục Ứng Hoài ôm cậu vào lòng, vén tóc sau gáy của cậu để nhìn vào tuyến thể.
Mùi hương đặc trưng của cậu có phần nhạt đi.
Mùi hương cây linh sam trong không khí dần trở nên đậm đặc, Giang Đường dường như cảm nhận được, khẽ phát ra một tiếng rêи ɾỉ, rồi lại dịch sát vào người Lục Ứng Hoài hơn.
Cậu đang theo bản năng tìm đến pheromone của Alpha.
Thích Toản bảo hắn gần đây đừng phát ra pheromone, nhưng nhìn Giang Đường với đôi lông mày đã giãn ra, Lục Ứng Hoài nghĩ, chỉ một chút thôi.
Cho cậu thêm một chút.
Khi bất kỳ Alpha nào khi đánh dấu Omega, Omega sẽ trở nên phụ thuộc vào Alpha của mình và sự phụ thuộc này sẽ đạt đến đỉnh điểm sau khi đánh dấu hoàn toàn.
Nhưng dường như điều này không áp dụng nhiều với Giang Đường.
Giang Đường không giống những Omega khác, không khao khát pheromone của Alpha suốt ngày đêm.
Cũng tốt.
Lục Ứng Hoài không muốn Giang Đường bị pheromone ràng buộc, Omega không nên chỉ dựa vào Alpha của mình để sống và càng không phải là "vật sở hữu" của Alpha.
Họ nên được tự do.
Lục Ứng Hoài kéo chăn về phía Giang Đường, khuôn mặt ngoan ngoãn khi ngủ của cậu vẫn khiến hắn mê mẩn.
Lục Ứng Hoài là của Giang Đường, nhưng Giang Đường phải là một người tự do.
Anh nghĩ.
Khi Giang Đường tỉnh dậy, cả người đều ngơ ngác.
Rõ ràng cậu nhớ mình đã ngủ ở cửa phòng Lục Ứng Hoài, còn rất chắc chắn rằng mình sẽ sớm tỉnh lại, nhưng tại sao...
Đợi đã.
Đây không phải là phòng ngủ chính.
Giang Đường thậm chí còn chưa kịp nghĩ tại sao mình lại ngủ sâu như vậy, khi tay cậu chạm phải một vật cứng và nóng trong chăn, mọi dấu vết buồn ngủ lập tức tan biến.
“Dậy rồi à?”
Giọng nói trầm khàn, lười biếng vào buổi sáng của Lục Ứng Hoài vang lên bên tai Giang Đường, mang theo chút khàn đặc trưng khi vừa tỉnh dậy.
Giang Đường giật tay lại như bị điện giật: "Sao em lại..." ở đây?
“À...” Lục Ứng Hoài nằm nghiêng, chống tay lên đầu, mắt nhìn thẳng vào Giang Đường, kéo dài giọng nói lười biếng.
Cảm xúc của Giang Đường dần dần trở nên bồn chồn theo nhịp kéo dài của hắn, cuối cùng mới nghe thấy giọng điệu hờ hững của Lục Ứng Hoài: "Em mộng du đêm qua."
Giang Đường cảm thấy hắn đang trêu mình, cậu muốn phản bác mình như thế này làm sao có thể mộng du, nhưng cuối cùng, cậu quả thực đã xuất hiện trước cửa phòng Lục Ứng Hoài.
Đêm qua cậu ngủ rất sâu, không hề có chút ý thức nào, lâu lắm rồi cậu mới có một giấc ngủ sâu như vậy, nên cậu hoàn toàn không biết mình đã làm gì khi ngủ.
"Em gõ cửa phòng anh." Giọng của Lục Ứng Hoài có vẻ nghiêm túc hơn chút.
Giang Đường cảm thấy điều đó có thể là việc mà cậu đã làm trong giấc ngủ.
Bởi vì tối qua, cậu cũng đã nghĩ đến việc sẽ gõ cửa.
"Chưa ngủ, anh hỏi em muốn làm gì."
Giang Đường chờ anh nói tiếp.
"Em nói em đã hối hận rồi, em còn nói em muốn..." Lục Ứng Hoài ngừng lại một chút, như thể đang cố nhớ lại: "Em còn nói em muốn ngủ với anh."
???
Nụ cười trong ánh mắt Lục Ứng Hoài gần như tràn ra ngoài, Giang Đường chắc chắn rằng hắn đang trêu chọc mình.
Cậu thậm chí chắc chắn Lục Ứng Hoài đang chờ cậu xấu hổ mà trùm chăn lên đầu.
Nhưng cậu không muốn để cho Lục tiên sinh đạt được ý đồ.
"Vậy anh trả lời sao?" Giang Đường hỏi, giọng của cậu lạnh lùng như ánh trăng đêm qua, khiến bầu không khí mờ ám hạ nhiệt đi đáng kể.
"Anh à? Anh còn có thể làm gì nữa?" Lục Ứng Hoài làm ra vẻ nạn nhân, ánh mắt vô cùng ngây thơ, nếu như bỏ qua việc hắn đang cố nhịn cười nơi khóe môi: "Tất nhiên là phải thuận theo em rồi."
Giang Đường không ngờ hắn lại có thể mặt dày đến vậy, cậu không biết phải đáp lại thế nào, cuối cùng vẫn kéo chăn che mặt.
Có lẽ để không bị thua thiệt, Giang Đường từ trong chăn rặn ra một câu: "Vậy Lục tiên sinh ở nhà nhớ phải tự bảo vệ mình cho tốt nhé."
Lục Ứng Hoài sững sờ, sau đó bật cười dịu dàng.
"Được, anh sẽ bảo vệ tốt cho bản thân." Hắn đưa tay kéo chăn của Giang Đường ra: "Hy vọng Đường Đường sẽ cho anh thêm vài cơ hội để bảo vệ mình."
Đôi mắt quật cường của Giang Đường nhìn thẳng vào hắn, nhưng gương mặt cậu dần dần đỏ lên.
Trong lòng Lục Ứng Hoài như có một con mèo nhỏ đang cào, nụ cười trong ánh mắt hắn ngày càng sâu hơn, cuối cùng không nhịn được mà hôn nhẹ lên chóp mũi nhỏ xinh của Giang Đường.
Trêu chọc Tiểu Giang tiên sinh của hắn thật là quá vui!
"Đó là nụ hôn chào buổi sáng." Lục Ứng Hoài thả cậu ra: "Dậy thôi."
Mãi đến khi xuống lầu, đầu óc Giang Đường vẫn mơ hồ như một mớ hỗn độn.
Thang máy hạ xuống tầng một, Lục Ứng Hoài không đi cùng, hắn nói là cần tìm thứ gì đó.
Ánh mắt mơ hồ của Giang Đường ngay khi nhìn thấy chú Trần liền lập tức trở lại bình thường như mọi ngày.
Khi cửa thang máy mở ra chậm rãi, Giang Đường nhìn thấy ánh mắt hơi hoảng loạn của chú Trần, liền nhíu mày lạnh giọng hỏi: "Chú đang làm gì đấy?"
"Đang dọn dẹp chứ còn làm gì nữa?" Chú Trần thấy là cậu liền thở phào nhẹ nhõm đôi chút.
"Những thứ này không phải đã có người chuyên trách đến dọn dẹp rồi sao?" Ánh mắt Giang Đường rơi vào chiếc bình hoa trong tay chú Trần.
Cậu mới đến đây chưa lâu nhưng đã từng thấy có người chuyên chăm sóc các món đồ cổ đến tận nơi.
Trong căn nhà này của Lục Ứng Hoài có không ít cổ vật, chỉ cần bán đi một món cũng đủ để một người bình thường sống an ổn cả đời. Cái bình trong tay chú Trần là món mà Phương Mộ mới gửi đến vài hôm trước, vừa được đấu giá xong, chắc chắn rất đáng giá.
"Cậu mới đến đây mấy ngày thôi? Mấy chuyện này cậu biết rõ hơn tôi à?" Chú Trần lườm cậu một cái đầy khinh thường, rồi đặt bình hoa về chỗ cũ, tiếp tục lau dọn kệ với động tác mạnh mẽ.
Giang Đường không nói thêm gì, đột nhiên cậu điều khiển xe lăn tiến tới va mạnh vào chú Trần.
"Rầm."
Vẫn chậm một bước, một chiếc bình hoa không biết từ lúc nào đã bị đặt ở mép kệ rơi xuống đất vỡ tan tành.