Sống Lại, Bé Đáng Thương Trở Thành Nhóc Siêu Làm Nũng

Chương 35: Của tôi, đừng có động vào.

Sao lại ngoan thế này.

Lục Ứng Hoài vừa cảm thấy mềm lòng, vừa xót xa. Hắn xoa nhẹ mái tóc của Giang Đường: "Anh sẽ rất nhẹ nhàng."

Giang Đường gật đầu, ngoan ngoãn để lộ gáy.

Trong phòng có một làn gió nhẹ thoảng qua, mùi hương của cây linh sam lập tức lan tỏa khắp phòng ngủ chính. Cơ thể căng thẳng của Giang Đường dần dần thả lỏng, cậu khẽ rúc vào lòng Lục Ứng Hoài, rồi lẩm bẩm nhỏ: "Thơm quá."

Cậu hoàn toàn không ý thức được điều đó.

Tin tức tố của Lục Ứng Hoài có một mùi hương trầm, pha lẫn chút thanh mát của chanh, đặc biệt khiến người ta cảm thấy dễ chịu. Bị mùi hương này bao quanh, Giang Đường cảm thấy một sự an tâm mà trước giờ chưa từng có.

Chóp mũi của Lục Ứng Hoài chạm nhẹ vào tuyến thể của Giang Đường và khẽ ngửi: "Em cũng rất thơm."

Tuyến thể của Giang Đường có vấn đề, nên Lục Ứng Hoài chỉ có thể nhẹ nhàng cắn một chút, đưa tin tức tố của mình vào.

Rễ cây linh sam lại vô cớ xuất hiện trong phòng, lần này chúng ngoan ngoãn, hiền hòa, nhanh chóng bao quanh bông hoa nhỏ màu vàng ở góc phòng.

Cánh hoa vàng mỏng manh khẽ đung đưa trong làn gió nhẹ, như thể có thể rơi xuống bất cứ lúc nào, vì thế rễ cây đan thành một tấm lưới để bảo vệ chúng.

Giang Đường lơ mơ cảm nhận được dường như có thứ gì đó lướt qua lướt lại bên cạnh mình, thỉnh thoảng còn chọc vào má cậu rồi lại bị Lục Ứng Hoài nhẹ nhàng đẩy ra.

Cảm giác chưa từng có trước đây tràn ngập khắp cơ thể Giang Đường. Ban đầu, cậu cảm thấy cơ thể mình nhẹ bẫng như đang trôi nổi trên không trung, sau đó được một vòng tay ấm áp ôm lấy, rồi cơn đau bắt đầu xuất hiện.

Cơn đau này Giang Đường chưa từng trải qua, giống như một lưỡi dao nhọn đâm vào tuyến thể của cậu, đau đến nỗi cậu nhanh chóng tỉnh táo lại.

Đánh dấu đều đau đớn như vậy sao?

Hay là vì cậu không thể bị đánh dấu nên mới đau như thế?

Nhưng người đó là Lục Ứng Hoài.

Tay của Giang Đường nắm chặt lấy vạt áo, rồi siết chặt hơn.

Nếu là Lục Ứng Hoài, vậy thì cậu có thể chịu đựng thêm chút nữa.

Lục Ứng Hoài luôn chú ý đến phản ứng của Giang Đường. Khi thấy sắc mặt Giang Đường trở nên tái nhợt, trong lòng hắn không thể kìm nén được sự hối hận.

Có phải hắn quá vội vàng rồi không?

Hắn siết chặt vòng tay ôm lấy Giang Đường hơn: "Xin lỗi, lần sau sẽ không như vậy nữa."

Một cảm giác mệt mỏi vô cớ ập đến với Giang Đường, ngón tay cậu từ từ thả lỏng, không rõ có nghe thấy lời của Lục Ứng Hoài không, chỉ khẽ lắc đầu rồi chìm vào giấc ngủ.

Lục Ứng Hoài đầy áy náy, nhẹ nhàng vuốt lên trán Giang Đường, nơi đã lấm tấm mồ hôi, từ từ mở ra bàn tay đang nắm hờ của cậu.

Lòng bàn tay có bốn dấu vết hình trăng lưỡi liềm, da bị trầy xước nhẹ.

Sắc mặt của Omega tái nhợt đến mức gần như trong suốt, giữa hai hàng lông mày hiện rõ vẻ mệt mỏi.

Lục Ứng Hoài đan tay mình vào những ngón tay của Giang Đường, khẽ nắm chặt.

Rõ ràng là rất đau, tại sao lại không nói?

Dù là kiếp trước hay kiếp này, hắn chưa bao giờ nghe thấy Giang Đường than thở vì đau, cậu lúc nào cũng giữ nguyên vẻ mặt đó, thậm chí không để lộ mình đang chịu đựng đau đớn.

Lục Ứng Hoài dùng một tay nhắn tin cho Thích Toản.

"Tôi vừa đánh dấu Giang Đường."

Màn hình điện thoại ngay lập tức hiện lên dòng chữ “Đối phương đang nhập tin nhắn...”, nhưng nửa tiếng sau mới có phản hồi.

Lục Ứng Hoài có thể tưởng tượng ra cảnh Thích Toản cầm điện thoại, viết rồi lại xóa những câu chửi rủa trong nửa giờ ấy.

"Cậu có biết bây giờ là mấy giờ không?"

"Chưa đến chín giờ, sao thế? Cậu đã ngủ rồi à? Không có người yêu mà ngủ sớm thế làm gì?"

Thích Toản gửi một đoạn tin nhắn thoại dài hẳn 60 giây.

Lục Ứng Hoài không mở đoạn tin nhắn thoại đó ra.

60 giây là giới hạn cho một tin nhắn âm thanh, nhưng không phải là giới hạn của Thích Toản.

“Biết là vẫn còn sớm thì đừng có lao vào kiểu nửa đêm thế này! Giang Đường nhà cậu vừa bị thương, cậu có thể tạm thời làm người được không?!”

“Tôi muốn biết liệu tin tức tố của tôi có tác dụng với em ấy không.”

“Thành công rồi chứ?”

Lục Ứng Hoài nhìn tuyến thể của Giang Đường, trên làn da trắng mịn mơ hồ hiện lên một hình xăm cây linh sam với những chiếc lá kim màu xanh.

“Ừ, nhưng em ấy không thoải mái lắm.”

“Có thể đánh dấu thành công chứng tỏ tuyến thể của cậu ấy có thể tiếp nhận tin tức tố của cậu. Còn về việc cảm thấy không thoải mái, cậu tự xem lại bản thân đi, có phải cậu đưa quá nhiều tin tức tố không? Tin tức tố của cậu vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, khi gấp gáp sẽ dễ bị mất kiểm soát. Cậu ấy lại vừa mới trưởng thành, tuyến thể phát triển có thể gặp vấn đề, cậu nên làm ít nhưng nhiều lần.”

“Được.”

“Còn nữa, tôi vừa phát hiện lượng tin tức tố mà hôm nay cậu chiết xuất được ít hơn hôm qua. Càng để lâu, rất có thể sẽ biến mất hoàn toàn.”

Mạng lưới do rễ cây dệt nên bắt đầu giãn ra, vài bông hoa nhỏ màu vàng bị thiếu đi. Lục Ứng Hoài cảm thấy tin tức tố của mình có chút không vui, giống như có ý thức, bắt đầu tìm kiếm khắp căn phòng, cuối cùng vươn ra một đầu nhọn, cọ cọ vào người Lục Ứng Hoài như thể lau đi lớp bụi vô hình, sau đó lại nhẹ nhàng chọc vào mặt Giang Đường.

Lục Ứng Hoài túm lấy nó, giọng mang theo chút cảnh cáo: “Của tôi, đừng có đυ.ng vào.”

Rễ cây nhảy lên vài cái, rồi từ từ cong lại thành một dấu chấm hỏi. Sau đó, nó thả xuống một lát chanh nhỏ làm điểm dưới dấu chấm hỏi đó.

Lục Ứng Hoài: Đúng là cũng khá tinh tế đấy.

Tin tức tố cấp S có thể tạo ra ảo cảnh, việc liệu nó có thể bị nhìn thấy hay không hoàn toàn phụ thuộc vào ý muốn của Alpha.

Rễ cây không sợ Lục Ứng Hoài, hầu hết thời gian hắn đều làm ngơ với nó, vì thế nó càng táo bạo, lại lần nữa rón rén bò tới bên cạnh Giang Đường.

Lục Ứng Hoài đưa tay ra, nắm chặt lấy sợi rễ to bằng cánh tay trẻ con. Từ lòng bàn tay hắn kết tinh một lớp băng lạnh, trong nháy mắt bao phủ lấy rễ cây. Nó vùng vẫy hai cái rồi im lìm bất động.

Giang Đường ngủ rất yên bình trong vòng tay của Lục Ứng Hoài. Sợ cậu nằm một tư thế quá lâu sẽ làm tuần hoàn máu không tốt, hắn thu hồi tin tức tố, sau đó nhẹ nhàng đặt cậu xuống giường.

Lục Ứng Hoài tắm qua loa rồi trở lại phòng, tắt đèn và chui vào chăn, ôm Giang Đường vào lòng.

Nửa đêm, Giang Đường mơ màng muốn trở mình, nhưng do đôi chân không thể cử động nên cậu dừng lại giữa chừng.

Lục Ứng Hoài vẫn chưa ngủ, lập tức giúp cậu trở người.

Thực ra, từ khi Giang Đường bị thương ở chân, mỗi đêm cậu đều không ngủ ngon giấc. Mỗi lần muốn trở mình, cậu đều phải thức dậy, khi không thể trở mình, cậu chỉ nằm đó chờ cơn buồn ngủ quay lại.

Lần này trở mình rất suôn sẻ, Giang Đường quên mất Lục Ứng Hoài ở bên cạnh. Đột nhiên tỉnh dậy, cậu phát hiện mình đang nằm trong một màn đen tối.

Rèm cửa dày che phủ toàn bộ bóng đêm, không một tia sáng nào có thể lọt vào.

Giống như đêm đầu tiên khi cậu vừa bị thương ở chân và nằm trong bệnh viện. Lúc đó, cậu nhanh chóng nhận ra người bên cạnh mình, rồi cố gắng nuốt trọn nỗi sợ hãi vào trong.

Giang Đường mở to mắt trong bóng tối, cầu nguyện Lục Ứng Hoài đã ngủ rồi.

Tại sao lại là lúc này chứ?

Cậu cố gắng nín thở, mái tóc ngay lập tức bị mồ hôi lạnh làm ướt.

Lục Ứng Hoài đang nghĩ đến lời của Thích Toản, nhưng hắn nhanh chóng nhận ra tiếng thở đều đều bên cạnh mình đã biến mất.