Thích Toản đưa báo cáo kiểm tra tuyến thể cho Lục Ứng Hoài: “Nếu cậu không nhờ tôi, thì giờ chắc cậu đã trở thành đối tượng nghiên cứu trọng điểm rồi.”
Lục Ứng Hoài lướt qua những con số loạn xạ trên báo cáo, sau đó lật ngay đến trang cuối để xem kết quả.
“Tuyến thể của cậu thực sự có thành phần của băng linh hoa.” Thích Toản ngạc nhiên hỏi: “Lấy từ đâu vậy?”
Lục Ứng Hoài không muốn nói nhiều với anh, nhìn chăm chú vào con số cuối cùng, nhíu mày: “Ít thế này à?”
“Vớ vẩn, đâu phải tuyến thể của cậu, cậu còn mong nó nhiều được sao?”
“Có thể chiết xuất không?”
“Chiết xuất thì được.” Thích Toản gật đầu: “Nhưng khá là khó khăn.”
“Cần tôi phối hợp thế nào, cứ nói.” Lục Ứng Hoài nói: “Có thể tiêm vào một Omega không có tuyến thể không?”
“Về lý thuyết thì có thể, nhưng phải xem nguyên nhân khiến tuyến thể bị thiếu là gì.”
“Tôi đang điều tra rồi.”
Giang Đường không phải bẩm sinh đã không có tuyến thể, Lục Ứng Hoài đã bắt đầu điều tra quá khứ của cậu, bao gồm lý do gì đã khiến cậu trở thành con người với tính cách như hiện tại.
Lục Ứng Hoài lại rút thêm một lần dịch tuyến thể nữa.
Khi vừa xong, đột nhiên có cảm giác bồn chồn, lo lắng dâng lên trong hắn, một cảm giác vừa xa lạ vừa quen thuộc chậm rãi trào lên trong cơ thể. Trước đây, cảm giác này chưa từng xuất hiện.
Với một Alpha đỉnh cấp, gần như không có gì khiến hắn sợ hãi, nên hắn cũng không thể trải nghiệm được cảm xúc lo lắng hay sợ hãi này.
Nhưng bây giờ… dường như có thứ gì đó siết chặt tim hắn, ngón tay hắn khẽ run lên và tờ báo cáo trên tay hắn cũng rơi lả tả xuống sàn.
Lục Ứng Hoài bất ngờ có linh cảm mãnh liệt, khiến hắn đột ngột đứng dậy: "Tôi có việc, phải đi ngay."
"Khoan đã, đừng động, cậu không cần tuyến thể nữa sao?" Thích Toản nhanh tay rút kim tiêm ra khỏi cổ hắn.
Nhìn thấy biểu cảm hơi hoảng hốt trên gương mặt Lục Ứng Hoài, Thích Toản sửng sốt: "Chuyện gì xảy ra?"
Lục Ứng Hoài không nghe thấy câu hỏi của anh, vội vã cầm chìa khóa xe rồi rời đi ngay lập tức.
Không hiểu sao, hắn có một cảm giác mạnh mẽ rằng Giang Đường đang cần mình.
Trong lúc bước nhanh ra khỏi tòa nhà, Lục Ứng Hoài liên tục gọi vào số của Giang Đường nhưng không có ai trả lời.
Hắn lái xe như điên trở về nhà, mạnh tay đẩy cửa bước vào, khiến quản gia Trần ngạc nhiên.
"Ôi, cậu chủ, sao cậu..."
Cảm giác áp lực nặng nề từ Lục Ứng Hoài khiến ông lập tức im bặt, nhìn theo hắn bực bội leo lên lầu và đẩy cửa phòng ngủ ra.
Không có ai.
Ban công cũng trống trơn.
"Giang Đường đâu?"
"Giang tiên sinh đã về nhà họ Giang rồi."
"Em ấy về bằng cách nào?" Lục Ứng Hoài không chờ câu trả lời, nhanh chóng quay xe và rời đi.
Càng đến gần nhà họ Giang, cảm giác bất an trong lòng hắn càng mạnh mẽ hơn.
Sự khó chịu và căng thẳng làm cho tuyến thể vốn đã được kiểm soát của hắn giờ đây lại gần như mất khống chế.
---
"Muốn không?" Giang Tử Ngang lấy từ trong túi ra chiếc móc khóa hình chú chó nhỏ rồi mở cửa, ném ra ngoài: "Tự mà đi lấy."
Giây tiếp theo, chiếc xe lăn trượt khỏi cửa, theo đà trượt xuống dốc khiến Giang Đường bị văng xuống đất, vết bỏng trên người cậu đυ.ng phải những viên sỏi nhỏ.
Cậu cố hết sức vươn tay ra, còn cách chiếc móc khóa khoảng mười mấy centimet nhưng không thể chạm tới, lúc này cậu chỉ có thể chống tay dùng sức kéo lê đôi chân tê liệt mà bò về phía trước.
"Anh!" Giang Chi Đào hét lên, muốn chạy tới nhưng bị Đinh Hồng giữ lại.
Giang Chi Đào lo lắng chỉ tay về phía Giang Đường: "Anh ngã rồi, Đào Đào muốn giúp anh dậy."
Đinh Hồng ngay lập tức bế cô ấy vào trong nhà: "Không cần lo cho nó."
Ngón tay của Giang Đường vừa chạm tới móc khóa nhỏ, nó đã bị Giang Tử Ngang đá văng đi xa hơn.
Giang Đường không còn quan tâm đến bất cứ điều gì khác, trong mắt cậu chỉ còn lại chiếc móc khóa yêu quý kia.
Tiếng động cơ xe từ xa dần tiến đến gần.
Giang Tử Ngang nghe thấy, hốt hoảng quay đầu nhìn, cậu ta vội vã giả bộ lo lắng chạy tới đỡ Giang Đường: "Sao lại không cẩn thận như thế chứ?"
Nhưng chưa kịp chạm vào Giang Đường, cậu ta đã bị Lục Ứng Hoài đá mạnh vào ngực, bay xa vài mét và ngã xuống đất, mắt cậu ta tối sầm không thể đứng dậy ngay được.
Lục Ứng Hoài bế Giang Đường lên, ánh mắt lướt qua cổ tay bị thương và bộ dạng lấm lem của cậu. Cảm giác đau đớn khi mất Giang Đường kiếp trước lại tràn về, khuôn mặt hắn tái mét, trái tim như bị xé nát, đau đớn đến mức muốn bật máu.
Tháng tư, trời bỗng đổ tuyết lớn.
Miếng dán ức chế trên cổ Lục Ứng Hoài rơi xuống đất, dòng pheromone lạnh lẽo ập đến, tạm thời làm tê liệt cảm giác đau đớn của Giang Đường.
Hắn cúi đầu, thấy Giang Đường bình thản khẽ nhắm mắt, đôi môi nhợt nhạt khép lại, Giang Đường chậm rãi giơ tay chỉ về một hướng.
Lục Ứng Hoài nhìn theo, nhận ra đó là gì, đôi mắt hắn co lại.
Hắn bước nhanh về phía trước nhặt chiếc móc khóa lên, phủi sạch bụi rồi đưa cho Giang Đường: "Em muốn cái này?"
Giang Đường gật đầu, ngón tay run run cầm lấy móc khóa, cẩn thận giữ trong lòng bàn tay.
Bên trong nhà, Giang Huyền vừa bước ra thì một cột băng vụt qua, sượt qua mặt ông ta ghim thẳng vào cửa, để lại một vết cắt rỉ máu trên mặt.