"Chả trách!" Omega với mùi hương ngọt ngào nồng nặc ẩn sau lưng Diêu Vũ Thư liền tỏ vẻ như vừa hiểu ra mọi chuyện: "Không có tin tức tố, đương nhiên sẽ không cảm nhận được áp lực từ tin tức tố rồi."
"Đúng vậy, dừng lại đi, Đinh Hữu." Diêu Vũ Thư kéo cổ tay của Đinh Hữu lại: "Đối phó với một Omega cấp thấp không đáng đâu."
Cậu ta nhìn Giang Đường với ánh mắt thương hại: "Thật đáng thương."
Tin tức tố của Diêu Vũ Thư được xếp loại A, thuộc dạng hiếm thấy trong số các Omega.
Từ khi cậu ta bắt đầu phân hóa đã được mọi người vây quanh và yêu thích. Ánh mắt cậu ta nhìn Giang Đường giống như đang nhìn một con kiến nhỏ bé.
Nhưng trong mắt Giang Đường chẳng có chút dao động nào, khi cậu rời đi cũng không thèm liếc nhìn bọn họ thêm lần nào nữa.
Cậu không hiểu tại sao mình có thể cảm nhận được áp lực từ tin tức tố của Đinh Hữu lúc nãy, rõ ràng cậu không có tin tức tố.
"Một tên phế nhân thôi." Omega với mùi hương ngọt ngào, Đinh Vân giậm chân: "Có gì mà kiêu ngạo thế, thật là chướng mắt."
Diêu Vũ Thư không đáp lại chỉ nhìn theo hướng hai người kia rời đi, tỏ vẻ đăm chiêu.
"Đường Đường muốn cái này à?" Lục Ứng Hoài hỏi khi thấy Giang Đường đang ngẩn ngơ nhìn một đôi cốc.
Đó là một cặp cốc sứ bình thường, giá chưa đến trăm tệ được trưng bày trong tủ kính ở cửa hàng.
Giang Đường đã chú ý đến cặp cốc đó từ khoảng ba, bốn mét xa.
"Ừm." Cậu vô thức gật đầu, nhưng rồi nhanh chóng tỉnh lại, lắc đầu: "Không muốn."
Rõ ràng là cậu thích chúng.
Lục Ứng Hoài, dù qua hai kiếp cũng chưa từng thấy Giang Đường chú ý đến thứ gì lâu như vậy. Hắn liền đẩy Giang Đường vào cửa hàng đó, yêu cầu nhân viên đóng gói cặp cốc lại.
Nhân viên nhìn vào bộ quần áo đắt tiền mà Lục Ứng Hoài đang mặc, rồi lại nhìn chiếc xe lăn đa năng của Giang Đường, khó chịu bĩu môi.
Lục Ứng Hoài đưa hộp quà đã được gói cẩn thận cho Giang Đường: "Cầm lấy."
Giang Đường nhận lấy: "Cảm ơn anh, Lục tiên sinh."
"Một cái là của anh, phải không?"
Giang Đường không ngờ Lục Ứng Hoài lại muốn dùng cốc cùng mình, biểu cảm trên mặt cuối cùng cũng thay đổi, ngạc nhiên gật đầu: "Nếu anh không ngại thì..."
"Dùng cốc đôi với Đường Đường, anh sẽ rất vui."
"Em cũng sẽ rất..." Giang Đường nhíu mày, giọng nói nhỏ dần: "Sẽ rất vui."
Vui vẻ.
Cậu không thể cảm nhận được, chỉ thấy tim mình đập nhanh.
"Yeah! Hôm nay vui quá!"
Giang Đường nhìn thấy một Omega ở phía đối diện mặt mày rạng rỡ, hôn lên má Alpha của mình, biểu cảm và giọng điệu đều tràn đầy niềm vui.
Cậu nhìn lại bản thân.
Bỗng nhận ra mình có gì đó không ổn.
Đã rất nhiều năm rồi cậu không còn có được biểu cảm như Omega kia.
May mắn là Lục Ứng Hoài dường như không nhận ra sự khác thường của cậu.
Giang Đường nhắm mắt lại.
...Như thế này không ổn.
Sau khi ăn tối xong hai người mới về nhà.
Lục Ứng Hoài nhìn mấy chiếc túi xách trên ghế sofa, rõ ràng đã bị ai đó mở ra, liền hỏi chú Trần: "Đó là gì vậy?"
"Đó là quần áo nhà họ Giang gửi đến cho... cậu Giang."
Giang Đường liếc nhìn, toàn là đồ hiệu, những thương hiệu mà Giang Tử Ngang rất thích.
Lục Ứng Hoài tiện tay lấy ra một món, đúng là cỡ của Giang Đường.
"Em có thích không?"
Giang Đường lắc đầu.
"Vậy thì vứt." Lục Ứng Hoài bế Giang Đường lên lầu: "Nghỉ ngơi sớm đi."
Trước khi rời khỏi phòng ngủ chính, Lục Ứng Hoài không quên mang theo chiếc cốc của mình: "Ngủ ngon nhé, Đường Đường."
"Ngủ ngon, Lục tiên sinh."
Giang Đường không tiện tắm rửa, cậu chỉ mở vòi sen để nước xối qua người một lần, rồi di chuyển lên giường khi tóc vẫn còn đang nhỏ nước.
Cậu cầm chiếc cốc trên tủ đầu giường lên xem kỹ, rồi cẩn thận đặt lại bên cạnh gối.
Ánh mắt cậu thoáng nhìn thấy một vật gì đó trên sàn, cậu cố gắng nhặt lên, phát hiện đó là miếng dán ức chế của Lục Ứng Hoài.
Giang Đường nhìn về phía cửa, tim đập thình thịch.
Cậu như kẻ trộm, dán miếng dán ức chế lên cổ tay mình rồi đưa lên mũi ngửi.
Trên đó còn lưu lại mùi hương nhè nhẹ của cây linh sam.
Giang Đường nằm trong chăn ngửi đi ngửi lại, cuối cùng không kìm được mà hôn một cái.
Điện thoại bên cạnh bỗng rung lên, cậu cầm lên, chẳng thèm nhìn mà trực tiếp chặn số. Sau đó, như chợt nhớ ra điều gì, lại gỡ số ra khỏi danh sách chặn.
Bỏ qua vài dòng chữ thô tục và bẩn thỉu, Giang Đường mở một tấm hình. Trong ảnh là một người đàn ông trung niên gầy gò, một bên mắt bị băng bó, phía sau ông ta là cha mẹ của Lý gia đang quỳ xuống cầu xin.
Người đàn ông lại gửi thêm một tin nhắn: "Nếu mày không quay về, thì để họ chuộc tội thay mày."
Giang Đường không hiểu mấy người này đang nghĩ gì, họ tưởng rằng với "ân dưỡng dục" vài năm có thể trói buộc cậu ở Lý gia?
Bây giờ là ai có tội, ai chuộc tội đây?
Cậu gõ một dòng chữ trả lời: "Vậy thì cảm ơn họ thay tôi."