"Ngài Lục, buông em ra đi."
"Hmm? Khó chịu à?"
"Không." Giang Đường cúi đầu: "Không phải anh muốn em thổi giúp sao?"
Lục Ứng Hoài đặt cậu xuống mép giường rồi nhanh chóng cởi bỏ áo khoác ngoài.
Trên mặt Giang Đường không có quá nhiều biểu cảm, chỉ là ánh mắt dần trở nên lạnh lùng.
Lục Ứng Hoài đang cởϊ áσ sơ mi thì dừng lại, cúi đầu theo ánh mắt cậu nhìn vào vết thương của mình.
Tệ rồi.
Sáng nay hắn chỉ lo chọn đồ phối hợp để tạo ấn tượng tốt cho Giang Đường mà quên mất phải thay băng.
Vết thương nhỏ này hắn vốn không để tâm nhưng nhìn biểu cảm của Giang Đường bây giờ...
Được rồi, thực ra biểu cảm của cậu không hề thay đổi nhưng Lục Ứng Hoài cảm nhận rõ ràng cậu đang giận.
"Đường Đường?"
Từ nhỏ đã không mấy bận tâm đến sự quan tâm của người khác nhưng trong lòng Lục Ứng Hoài hiện giờ lại dâng lên một cảm giác bồi hồi.
Hắn là cấp S, thể chất mạnh hơn nhiều so với Alpha bình thường, khả năng chịu đựng đau đớn cũng vượt trội nên hắn chưa từng để ý đến vết thương của mình.
...Cũng chưa từng có ai bày tỏ sự quan tâm đến vết thương của hắn như thế này.
Giang Đường không nói gì, từ từ đưa tay tháo băng.
"Anh sai rồi." Lục Ứng Hoài nhìn xuống mái tóc khô khan có phần ngả vàng của Giang Đường, lời xin lỗi bật ra khỏi miệng.
Nói xong, tim hắn bỗng chấn động.
Đây là lần đầu tiên trong đời hắn chủ động nhận sai.
Ngay cả bản thân hắn cũng không rõ mình đang xin lỗi vì điều gì.
Có phải vì hắn đã không sớm đưa Giang Đường về bên cạnh hay vì kiếp trước đã tự tay đẩy Giang Đường vào vực thẳm?
Giang Đường bất ngờ ngẩng đầu lên, ánh mắt ngơ ngác: "Em không trách anh."
Cậu ngừng lại một chút, rồi bổ sung: "Vết thương của anh hồi phục rất nhanh."
Có lẽ chính Giang Đường cũng không nhận ra, giọng cậu vô thức pha chút vui mừng.
Vết thương còn đầy máu hôm qua, hôm nay đã hoàn toàn lành lặn, chỉ để lại một vết sẹo mới.
Đúng là năng lực tự phục hồi của cấp S.
"Là lỗi của anh." Họng Lục Ứng Hoài nghẹn lại, hắn cúi xuống, quỳ trước mặt Giang Đường, nâng niu gương mặt nhỏ nhắn của cậu, lặp lại lời xin lỗi.
Lại nữa.
Ánh mắt của Giang Đường dần trở nên sâu thẳm, cơ thể cậu cứng đờ.
Ánh mắt ấy nhìn xuyên qua cậu để nhìn một người khác.
Lần đầu tiên, Giang Đường nhìn thấy trong mắt một người chứa đựng nỗi buồn và đau khổ sâu thẳm đến như vậy.
Và người đó lại chính là Lục Ứng Hoài, người mà không nên có những cảm xúc như thế.
Lục Ứng Hoài bỗng nhớ lại một ngày nào đó ở kiếp trước, khi Giang Đường đẩy cửa hầm ngầm, một mùi máu tanh lập tức tràn vào.
Bàn tay phải của Giang Đường được quấn trong một lớp băng dày nhưng băng đã bị thấm đẫm, máu rỉ ra, thấm vào chiếc quần sáng màu của cậu.
Hắn hỏi: "Sao lại bị như vậy?"
Biểu cảm của Giang Đường lúc đó giống hệt như trước, giọng nói hơi run rẩy, mang theo chút ngạc nhiên mà sau này Lục Ứng Hoài mới nhận ra: "Không liên quan đến anh."
Lục Ứng Hoài chợt nhận ra rằng sự hiểu biết của mình về Giang Đường thật sự quá ít ỏi.
Hắn thậm chí không hề dành chút tình cảm nào cho Giang Đường, vậy mà Giang Đường lại vì một lời quan tâm của hắn và vì vết thương của hắn đang lành lại mà cảm thấy vui mừng.
Khi Lục Ứng Hoài chợt nhận ra tầm quan trọng của Giang Đường trong lòng mình, hắn mới thoáng thấy linh hồn mềm mại ẩn dưới vẻ ngoài lạnh lùng của cậu.
Còn về vết thương của hắn...
Lòng Lục Ứng Hoài cảm thấy cay đắng.
Với tình trạng của mình ở kiếp trước vào thời điểm này, hắn hoàn toàn không thể hồi phục nhanh như vậy. Khi đó, pheromone của hắn mất kiểm soát rất nghiêm trọng, việc phát tán quá mức đã khiến cơ thể không thể duy trì tốc độ hồi phục ban đầu.
Sau khi sống lại, trong hai ngày này, hắn phát hiện ra pheromone của mình dường như đang hồi phục. Căn bệnh "nan y" mà ngay cả các bác sĩ hàng đầu thế giới ở kiếp trước cũng không thể làm gì, tuyệt đối không thể tự nhiên được chữa khỏi mà không có lý do gì.
Khả năng duy nhất là pheromone của Giang Đường ở kiếp trước đã có tác động đến tuyến thể của hắn và ảnh hưởng này kéo dài đến kiếp này.
Hắn cần tìm thời gian để làm một cuộc kiểm tra tuyến thể, có lẽ...
Lục Ứng Hoài trân trọng nhìn Giang Đường: "Muốn ăn gì không? Anh dẫn em đi dạo phố nhé, được không?"
Hắn thậm chí không dám suy nghĩ sâu về ý tưởng này.
Thật buồn cười, một Alpha cấp S vốn luôn bất khả chiến bại lại không dám hy vọng quá nhiều về điều này.
Đôi mắt yên tĩnh của Giang Đường đối diện với hắn, trong đó chỉ có sự trong sáng, không hề có bất kỳ sự biến động nào về cảm xúc.
Lục Ứng Hoài không thấy chút kỳ vọng hay niềm vui nào từ ánh mắt ấy, cảm thấy có chút thất vọng.
"Được." Giang Đường nói rất nhẹ nhàng.
"Nếu Đường Đường không muốn thì..." Có lẽ hắn không hiểu sở thích của trẻ con ở tuổi này lắm: "Gì cơ?"
Trước đây, Lục Ứng Hoài chưa từng nghĩ sẽ có một ngày hắn cảm thấy vui mừng thật sự chỉ vì một người đồng ý với một "yêu cầu" của mình.