Cậu ngồi trên xe lăn di chuyển rất bất tiện, lúc này Phương Mộ tiến lại gần: "Cậu Giang muốn tìm thứ gì sao?"
Dù không hiểu rõ tình hình nhưng Phương Mộ vẫn xắn tay áo lên: "Để tôi tìm cho."
"Không cần." Giang Đường lắc đầu: "Đã bị vứt đi rồi."
Đó là phong cách của nhà họ Giang.
Chính xác hơn, đó là phong cách của Giang Tử Ngang.
Nửa đêm nhận được cuộc gọi của cậu, biết rằng cậu để quên đồ ở nhà, Giang Tử Ngang thực sự sẽ từ trên giường bò dậy, cùng với cả cái thùng rác gần nhà mà xử lý hết.
Và trước mắt là thùng rác với địa chỉ ghi trên đó là bảng số nhà cách đây năm kilomet, thuộc khu biệt thự khác.
Để khiến cậu mất đi tất cả, Giang Tử Ngang luôn không từ bất kỳ thủ đoạn nào.
Phương Mộ đứng một bên, nhìn nghiêng gương mặt trầm lặng của chàng trai trẻ. Làm trợ lý cho Lục Ứng Hoài đã nhiều năm, khả năng xử lý các tình huống của cậu ta rất tốt, ngoại trừ việc an ủi người khác.
Cậu ta không biết cách an ủi người khác, vì ông chủ của cậu ta, Lục Ứng Hoài, không có nhu cầu cần an ủi.
Do đó, lúc này cậu ta chỉ có thể đứng bên cạnh, suy nghĩ dần dần trôi xa.
Giang Đường cúi đầu nhìn địa chỉ trên thùng rác, tay trong túi đột nhiên cảm nhận được điện thoại rung lên.
Cậu lơ đãng liếc nhìn.
[Tao cho mày một cơ hội, tự mình quay lại, nếu không tất cả bọn họ sẽ chết.]
Kèm theo đó là vài bức ảnh, trong đó có một người đàn ông mặt mũi sưng tím, phía sau là gia đình họ Lý nằm la liệt, càng thê thảm hơn.
Đó là cha mẹ nuôi của cậu.
Ánh mắt của Giang Đường lóe lên sự lạnh lùng, nhưng nhanh chóng biến mất, cậu lập tức gọi video qua bên kia.
Phương Mộ thấy vậy chủ động lùi lại để tránh nghe lén.
Đối phương nhanh chóng bắt máy.
Một khuôn mặt đáng ghê tởm xuất hiện trên màn hình đang rung lắc, giọng nói khàn khàn đυ.c ngầu vang lên, nghe thật khó chịu: "Không trốn nữa à? Biết sợ rồi sao? Tao cho mày ba ngày, nếu tao không thấy mày, đó sẽ là ngày tận số của bọn họ."
Nói rồi hắn đá mạnh vào người đang nằm trên đất, tiếng rêи ɾỉ đau đớn vang lên từ phía bên kia của video.
Ánh mắt lạnh lùng của Giang Đường không bị phát hiện, cậu chăm chú nhìn đằng sau người đàn ông: "Sao lại thiếu một người?"
Biểu cảm của tên đàn ông lập tức đông cứng.
Giang Đường khẽ nhếch môi, nở một nụ cười chế giễu: “Đồ phế vật.”
“Đồ chết tiệt!” Người đàn ông bên kia ngay lập tức mất bình tĩnh, buông lời chửi rủa.
“Vậy thì cứ gϊếŧ hết bọn họ đi.”
Giang Đường nói với giọng điệu lạnh lùng, không mảy may bận tâm rồi dứt khoát cúp điện thoại, thậm chí còn kéo số của người đàn ông đó vào danh sách đen.
Gọi điện thoại thông thường có thể để lại bằng chứng, nhưng gọi video thì không. Có thể quay màn hình, nhưng người đàn ông đó không đủ thông minh để nghĩ đến chuyện đó.
Dù cho người đàn ông kia thật sự gϊếŧ chết gia đình đó, cũng không thể buộc tội cậu với lý do kích động gϊếŧ người.
Huống chi, đồ phế vật đó chẳng có gan gϊếŧ ai.
Giang Đường điều khiển xe lăn quay người rời đi.
Cậu không thể để bản thân tiếp tục vướng vào quá khứ.
Ít nhất là không thể, chừng nào Lục Ứng Hoài còn chưa chán ghét cậu.
Phương Mộ từ xa bước đến: “Cậu Giang muốn đi dạo quanh đây không?”
Giang Đường liếc nhìn chiếc túi áo ngực của Phương Mộ, nơi mà điện thoại vẫn liên tục reo lên.
Phương Mộ có chút lúng túng, cậu ta lấy điện thoại ra và tắt máy.
“Không nhận à?” Giang Đường hỏi.
“Bây giờ là giờ làm việc.” Phương Mộ giải thích.
Giang Đường nhìn thấy rõ sự bất an và lo lắng khó nhận ra trong ánh mắt của cậu ta.
Phương Mộ quả thật không hổ danh là trợ lý toàn năng duy nhất của Lục Ứng Hoài, dù đang rất lo lắng nhưng vẻ ngoài vẫn điềm tĩnh, lịch sự và chu đáo.
Nhưng trước mặt cậu ta là Giang Đường, người đã quen nhìn thấu lòng người từ những góc tối của cuộc đời.
“Đưa tôi về thôi.” Giang Đường không nói thêm gì, tự mình chuyển lên xe, nhìn Phương Mộ giúp cậu xếp gọn xe lăn: “Cảm ơn.”
Chiếc xe quay về theo lộ trình cũ, Phương Mộ đẩy Giang Đường vào biệt thự.
Người đang ngồi trên sofa nghĩ rằng Lục Ứng Hoài đã về, nhưng khi thấy đó là họ, sự hoảng hốt trên gương mặt ngay lập tức chuyển thành khinh miệt, không thèm đứng dậy.
“Phương tiên sinh có thể về rồi, tôi muốn nghỉ ngơi một lát.”
Phương Mộ đưa cậu đến phòng ngủ, rót nước cho cậu rồi mới yên tâm rời đi.
Khi đi ngang qua chiếc sofa ở tầng một, một giọng nói khinh thường vang lên: “Trợ lý Phương sao phải quan tâm đến tên phế vật đó? Cẩn thận không lại liếʍ nhầm người.”
Phương Mộ không thèm đáp lời, tiếp tục bước đi.
Giang Đường đứng ở góc cầu thang, ánh mắt tràn ngập sự khinh bỉ.
Đúng vậy, cậu chỉ là một tên phế vật, nếu không có giá trị lợi dụng, Lục Ứng Hoài cũng sẽ không bao giờ mang cậu về đây.
Cậu biết mình không nên đặt bất kỳ kỳ vọng nào, nhưng vẫn không thể kiềm lòng mà muốn trở thành một cậu bé ngoan trước mặt Lục Ứng Hoài.