"Nhà anh có thuốc giảm đau không? Ở đâu? Để em đi tìm."
"Có, ngay đây.” Lục Ứng Hoài cười nhẹ: "Đường Đường thổi thổi cho anh thì sẽ không đau nữa."
Trong đầu Giang Đường vang lên một tiếng "ầm", từ vành tai đỏ bừng đến tận cổ. Cậu lập tức điều khiển xe lăn quay đi.
Lục Ứng Hoài không ngăn cậu, chỉ đứng tại chỗ chờ đợi.
Quả nhiên, cậu bé không đi được quá hai mét đã quay lại, đôi mắt đáng yêu nhìn hắn: "Thổi thổi thực sự có thể hết đau sao?"
Vừa nghĩ rằng đứa trẻ này thật dễ dỗ dành, Lục Ứng Hoài gật đầu rất chắc chắn: "Có thể."
Giang Đường dường như đang tự thuyết phục mình, liền thúc giục: "Vậy anh mau thay đồ đi."
"Lại đây."
Lục Ứng Hoài đứng ngoài cửa phòng thay đồ và gọi cậu.
"Đường Đường."
"Hả?"
Lục Ứng Hoài mở cửa phòng thay đồ đối diện với phòng ngủ chính, làm một động tác mời cậu vào: "Em không vào đây thì làm sao thổi thổi cho anh được?"
"Anh thay đồ xong em sẽ vào." Đôi má Giang Đường đỏ bừng, dù nghĩ thế nào cũng thấy Lục Ứng Hoài đang trêu chọc mình: "Em đi tìm hộp thuốc."
Lục Ứng Hoài quay vào phòng làm việc, khi trở ra thì tay cầm theo hộp thuốc: "Giờ thì có thể vào rồi chứ?"
Giang Đường giống như một quả táo nhỏ đang bị xù lông, để mặc Lục Ứng Hoài đẩy cậu vào phòng.
Lục Ứng Hoài cởi bộ đồ ra, Giang Đường mới nhìn thấy chiếc áo thun xám bên trong đã bị máu thấm ướt gần hết.
"Đừng sợ, chỉ là nhìn có vẻ đáng sợ thôi, không nghiêm trọng đâu." Lục Ứng Hoài thấy mắt cậu đỏ hoe, liền cúi xuống dỗ dành: "Đường Đường thổi thổi cho anh, anh sẽ mau khỏi thôi."
Mùi hương của thông lạnh lẫn với mùi máu lan tỏa trong không khí, không còn chút gì hung hãn như trước, ngược lại mang đến sự ấm áp như đang xoa dịu tâm trạng của Giang Đường.
Giang Đường thu lại cái nhìn lạnh lẽo trong đôi mắt, lắc đầu: “Để em băng vết thương xong rồi sẽ thổi cho anh.”
Lục Ứng Hoài vốn định để Giang Đường thổi ngay bây giờ rồi sau đó đưa cậu trở về phòng nghỉ ngơi, còn mình sẽ tự thay băng sau. Nhưng không ngờ cậu lại cứng đầu như vậy.
Trái tim hắn mềm nhũn: “Được rồi.”
Hắn muốn cùng Giang Đường đi lâu dài, sau này trong những lần làm nhiệm vụ, bị thương là điều khó tránh khỏi. Giang Đường sớm muộn cũng phải thấy những vết thương của hắn, hắn không thể giấu cậu mãi được.
Lục Ứng Hoài cởϊ áσ, để lộ cơ thể săn chắc với những đường nét đẹp đẽ. Dù phần bụng bị quấn băng gạc sơ sài, sự quyến rũ khó cưỡng của hình thể này vẫn không bị che giấu.
Hắn rất thành thạo tháo băng gạc ra, lộ ra một vết thương dài tám, chín centimet trên bụng phải. Vết thương vốn đã nghiêm trọng, sau đó lại bị rách thêm vài lần, trông vô cùng dữ tợn.
Giang Đường cắn môi dưới, nhíu chặt mày.
Lục Ứng Hoài lập tức hối hận, hắn để cậu bé nhìn thấy vết thương của mình làm gì, nếu cậu sợ thì sao?
Thực ra vết thương do dao không quá nghiêm trọng. Hắn từng bị thương nặng hơn nhiều. Lần này, người kia còn lắp thêm thiết bị điện nhỏ vào chuôi dao, gây tê liệt thần kinh, khiến hắn bị ngất trong chốc lát.
Trong lúc Lục Ứng Hoài đang tháo băng, Giang Đường đã vào nhà tắm lấy một chiếc khăn ngâm trong nước ấm. Lúc này, cậu tiến đến gần, giọng nói nhỏ nhẹ: “Anh Lục đừng cử động.”
Giang Đường cẩn thận lau sạch máu trên người Lục Ứng Hoài, lấy băng gạc và thuốc trong hộp y tế ra, khử trùng vết thương, bôi thuốc cầm máu và chống viêm rồi cẩn thận băng lại. Từng động tác của cậu rất thành thục, không chút lúng túng.
Đôi mắt Lục Ứng Hoài tối lại, kỹ năng này của Giang Đường không hề lạ lẫm... Cậu đã từng băng bó vết thương cho ai đó trước đây sao? Hay là... cho chính mình?
Một cơn gió mát thoảng qua, Lục Ứng Hoài cúi xuống nhìn.
Giang Đường đang ngồi trên xe lăn, còn hắn ngồi trên tay vịn ghế sofa. Cậu cúi thấp hàng mi, chăm chú thổi nhẹ lên vết thương trên bụng hắn.
Nhìn từ góc độ của Lục Ứng Hoài, cảnh tượng này trông giống như...
Bụng dưới của hắn vô thức căng chặt lại—một tư thế “tuyệt vời.”
Cậu bé vẫn còn ngây thơ. Lục Ứng Hoài lo rằng nếu Giang Đường tiếp tục thổi nữa, tình huống có thể vượt quá tầm kiểm soát, hắn liền đưa tay giữ lấy vai cậu.
Chết tiệt.
Tư thế này còn kỳ quặc hơn.
Người ta thường nói Alpha cấp càng cao thì nhu cầu trong chuyện đó càng mạnh mẽ. Nhưng Lục Ứng Hoài lại không mấy khi có ham muốn. Thực lòng mà nói, hắn đôi khi còn nghi ngờ liệu mình có bị lãnh cảm hay không.
Nhưng sự thật chứng minh rằng, trước đây chỉ là vì chưa gặp được người khơi dậy ham muốn trong hắn mà thôi.
Ánh mắt hắn lướt nhẹ qua sau gáy của Giang Đường. Nơi đó trắng mịn và mượt mà, không có dấu hiệu bất thường nào.
Ngay cả Giang Đường cũng nghĩ rằng cậu không có tin tức tố, nhưng chẳng ai hiểu rõ về tin tức tố của Giang Đường hơn Lục Ứng Hoài.
Nhớ lại kiếp trước, mùi hương nồng nàn đến mức tuyệt vọng đó hiện lên trong tâm trí Lục Ứng Hoài, hắn vô thức siết chặt đôi vai của Giang Đường. Cậu ngẩng mặt lên, sắc mặt hơi tái nhợt.
Lục Ứng Hoài giật mình tỉnh lại: "Anh làm em đau à?"
... Câu thoại này thật tệ.
Giang Đường dường như không để ý, lắc đầu, giọng nói khẽ khàng: "Không, anh còn đau không?"
"Không đau nữa.” Lục Ứng Hoài liếc nhìn đồng hồ: "Muộn rồi, em đi nghỉ đi, anh đưa em về phòng."
"Em tự đi được.” Giang Đường điều khiển xe lăn ra ngoài, nhưng rồi lại quay đầu, cẩn thận nói thêm: "Sau này anh đừng bị thương nữa."