Ánh mắt của Lục Ứng Hoài trở nên lạnh lẽo, Giang Tử Ngọc nuốt lại hai chữ “vô dụng” định nói ra.
“Cảm ơn cậu đã hết lòng đưa em ấy đến giường tôi.” Lục Ứng Hoài lạnh lùng nhìn cậu ta “Lần này tôi không tính toán với cậu, lần sau nếu không biết giữ mồm giữ miệng, tôi sẽ thay Giang bá phụ dạy dỗ cậu.”
Lục Ứng Hoài cất xe lăn vào cốp xe, rồi khởi động xe.
“Đợi đã.” Giang Huyền cúi người “Lục tổng, chuyện hợp tác…”
“Ngày mai trợ lý của tôi sẽ liên lạc với ông.” Nói xong, cửa sổ xe không thương tiếc kéo lên, cắt đứt mọi tiếp xúc với Giang Huyền.
Giang Đường từ đầu đến cuối không nói một lời, ngoan ngoãn dựa lưng vào ghế, cố gắng làm người vô hình.
"Đường Đường, em rất sợ anh à?"
Nhìn thấy Giang Đường cả người gần như dán vào cửa xe, Lục Ứng Hoài hỏi.
"Không có."
Việc “kết hôn” với Lục Ứng Hoài chỉ là một sự cố. Giang Đường nghĩ rằng mọi người đều ngầm hiểu và xem như chuyện này chưa từng xảy ra, không ngờ Lục Ứng Hoài lại thực sự đến đón cậu.
Giang Đường có chút bối rối: "Cảm ơn anh lần trước đã giúp em giải vây, em..."
Khuôn mặt đẹp không tì vết của người đàn ông hiện ra ngay trước mắt, tim Giang Đường không kiềm chế được mà đập liên hồi.
“Không phải giúp em giải vây.” Phía trước đèn đỏ, Lục Ứng Hoài thừa dịp rảnh rỗi đưa một tay ra xoa đầu Giang Đường “Anh thật sự thích em.”
Như một tiếng sét đánh thẳng vào người, Giang Đường nghi ngờ rằng mình đã nghe lầm do tưởng tượng quá nhiều.
Lục Ứng Hoài làm sao có thể thích cậu được?
Nhìn dáng vẻ câm nín của cậu nhóc, Lục Ứng Hoài cảm thấy lòng mình thắt lại.
Kiếp trước lúc này, hắn thực sự chưa bắt đầu thích Giang Đường.
Hắn và tiểu thiếu gia nhà họ Diêu từ nhỏ đã có hôn ước, nhưng sau đó trong một nhiệm vụ, tuyến thể của hắn bị thương gây ra rối loạn tin tức tố, căn bệnh này không thể chữa khỏi và đã được liệt vào dạng khuyết tật vĩnh viễn.
Diêu Vũ Thư tất nhiên không muốn lấy một người tàn phế nên đã từ hôn ngay tại lễ cưới.
Lục Ứng Hoài vốn dĩ không có tình cảm gì với Diêu Vũ Thư, hôn ước cũng là do các bậc trưởng bối định sẵn từ trước khi hắn ra đời. Với một Alpha cấp S như hắn, tình yêu chẳng có ý nghĩa gì, lấy ai cũng không khác nhau nên việc bị từ hôn cũng chẳng ảnh hưởng gì đến hắn.
Hắn đứng bên ngoài lạnh lùng theo dõi toàn bộ màn kịch, nhưng khi về phòng thì phát hiện có một thanh niên lạ mặt nằm trên giường của mình.
Đó là Giang Đường.
Nhìn qua cũng biết là đã bị người ta hạ thuốc mê rồi đưa đến đây.
Bên ngoài người đông mắt nhiều, lại có cả trăm phóng viên, dù Giang Đường có miệng lưỡi khéo léo thế nào cũng không thể giải thích rõ ràng. Những người đưa cậu đến đã tính toán rất kỹ, nhưng thật không may, lần này họ lại chọn nhầm đối tượng.
Hắn từ trước đến giờ luôn khinh thường những trò mánh khóe nhỏ nhặt, nhưng lần này những kẻ ngu ngốc đó lại dám nhắm vào hắn.
Hắn vốn không thích nhìn người khác đắc thắng.
Vì vậy, hắn đã ôm hết mọi chuyện vào mình, trực tiếp tuyên bố với bên ngoài rằng Giang Đường là người yêu của hắn.
Ngày hôm sau đám cưới, hắn đã lên đường làm nhiệm vụ, hứa với Giang Đường sau khi kết thúc nhiệm vụ sẽ đón cậu về nhà. Nhưng nhiệm vụ nối tiếp nhiệm vụ, mãi đến nửa năm sau, hắn mới thực sự đón cậu về nhà.
Lục Ứng Hoài nghĩ lại cảnh tượng mình vừa thấy ở nhà họ Giang, hắn không dám tưởng tượng trong nửa năm đó, Giang Đường đã phải chịu đựng những gì.
Cậu nhóc quá ngoan, chưa bao giờ nói với hắn rằng mình bị bắt nạt, từng hành động của cậu đều cẩn trọng, sợ gây phiền phức cho hắn.
Sau này, hắn dần dần thích Giang Đường nhưng đến cuối cùng, hắn mới nhận ra rằng tình cảm nhỏ bé của hắn dành cho Giang Đường chẳng là gì so với tình yêu sâu đậm mà Giang Đường đã giấu kín trong lòng bao lâu nay.
Vì vậy, kiếp này hắn sẽ làm tất cả những gì có thể để yêu thương và trân trọng Giang Đường.
Nếu tình yêu của hắn không thể sánh ngang với tình cảm mà Giang Đường dành cho hắn, thì cớ gì hắn lại được sống lại một lần nữa?