Xuyên Thành Giống Cái Đỉnh Lưu, Toàn Tinh Tế Điên Rồi!

Chương 35: Chán ghét

Nói xong, Huyền Yếm hóa thành một luồng sáng, phân thành hai, một để thu hút sự công kích của hệ thống phòng thủ, còn luồng kia lặng lẽ biến mất trong khoang thuyền.

Ghana vừa kinh hãi vừa tức giận, bởi vì Huyền Yếm đã sử dụng kỹ năng thiên phú hệ ánh sáng: Phân Thân Quang Ảnh.

Cuối cùng, Ghana cũng hiểu vì sao Huyền Yếm lại khẳng định rằng mình sẽ không bỏ lỡ hội nghị Liên Bang: bởi vì hắn có thể phân thân.

Việc Điện chủ của Thú Thần Điện bắt Khương Nhu đi thực sự là một vấn đề lớn. Nếu Khương Nhu bị đưa đến Thú Thần Điện - đại bản doanh của Huyền Yếm - thì ngay cả chủ nhân của anh ta cũng khó có thể đoạt lại người.

Giống như việc Huyền Yếm không dám mạo hiểm vào trụ sở của Tinh Quốc, chỉ dám chặn đường cướp người giữa chừng vậy.

Anh ta phải tìm cách báo chuyện này cho chủ nhân!

...

Thời gian dần trôi.

Trong cơn mê man, Khương Nhu mơ hồ cảm nhận được ai đó đang gọi mình.

[Ký chủ Nhu Nhu...]

[Mau tỉnh lại.]

Đó là giọng nói quen thuộc của hệ thống Tiểu Chanh.

Thiếu nữ từ từ mở mắt, nhưng cơ thể yếu ớt khiến cô ngay lập tức ngã quỵ xuống đất.

Trước mắt là đôi ủng màu đen, cô chậm rãi ngẩng đầu, nhìn người nam nhân đứng trước mặt.

Đối phương nở một nụ cười bí hiểm, trong mắt ánh lên một tia du͙© vọиɠ nguy hiểm khiến Khương Nhu không khỏi rùng mình. Đặc biệt, trong tay Huyền Yếm còn cầm một cái còng tay màu vàng rực rỡ.

Nhìn giống cái dưới chân bất lực và sợ hãi, nam nhân từ từ cúi xuống đối diện với cô, giọng trầm thấp: “Đưa tay ra.”

Khương Nhu cúi đầu, không trả lời cũng không nhìn hắn.

Dù trong lòng đầy sợ hãi, nhưng gương mặt nhỏ nhắn vẫn lộ vẻ bướng bỉnh.

Cô lén che chiếc vòng thông minh trên cổ tay, thứ duy nhất mà Theo để lại cho cô.

Tuy nhiên, hành động nhỏ bé đó không qua khỏi ánh mắt của Huyền Yếm. Đôi mắt hắn lóe lên một tia khó chịu, thô lỗ nắm lấy cổ tay cô, cười nói: "Cô coi trọng thứ này đến vậy sao?”

Nói rồi, hắn không thèm quan tâm đến việc Khương Nhu có đau đớn hay không, giật mạnh chiếc vòng khỏi tay cô, sau đó đeo còng tay lên cổ tay trắng nõn của cô.

“Trả thứ đó lại cho tôi.” Thấy đồ bị cướp mất, Khương Nhu cắn chặt môi.

Lúc này, ánh mắt cô nhìn về phía Huyền Yếm không còn sợ hãi nữa mà thay vào đó là sự chán ghét.

Có lẽ do tức giận, đôi mắt của thiếu nữ trở nên đặc biệt trong sáng, như viên ngọc đã được rửa sạch qua làn nước.

“Tức giận à?” Huyền Yếm cười khẩy.