Xuyên Không Về Làng Chài Nhỏ

Chương 4

Gia đình ma nữ chuyến này lành ít dữ nhiều rồi…nhưng mà khoan đã cô đang chiếm lấy thân thể của ma nữ. Nghĩa là gia đình kia chính là gia đình của thân thể này.

Nếu cứ để chuyện tiếp tục như vậy thì chưa cần người của phú ông ra tay chính dân làng sẽ vì nịnh bợ phú ông mà ra tay với gia đình này mất. Gia đình này mà xảy ra chuyện thì cô cùng không có trái ngọt mà ăn đâu.

Thanh An suy nghĩ tìm cách nhưng chưa nghĩ ra biện pháp, thân thể này lại quá tàn tạ rồi không thể tự đi ra ngăn cản được. Cô nhìn quanh thì chỉ thấy một cái chén sứ mẻ ở bên giường.

Thấy ma nữ bay vào Thanh An liền nói: “Cô chỉ có thể nói chuyện với ta thôi sao?”

Ma nữ gật đầu: “Đúng vậy, chỉ có ngươi mới thấy ta, mới có thể nghe ta nói chuyện.”

Thanh An nhớ lại lúc nãy ma nữ chạm vào cô được nên nói: “Bây giờ cơ thể này yếu quá, cho ta mượn lực một chút.”

Thanh An sờ lấy cái chén, ra hiệu cho ma nữ giúp sức. Ma nữ liền hiểu ý bàn tay lạnh ngắt nắm lấy bàn tay của cô ném mạnh cái chén ra ngoài.

Choang.

Tiếng chén đυ.ng vào cửa bể tan nát khiến cho bên ngoài chú ý. Bà Thanh nghĩ tới gì đó, vội vàng chạy vào trong thấy Thanh An đã tỉnh dậy thì òa khóc ôm lấy cô:

“Ôi con gái của mẹ, con gái số khổ của mẹ.”

Ông Đình cũng vội vàng chạy vào theo, thấy hai người đang ôm nhau thì vành mắt cũng đỏ hoe.

Thanh Hải không bước vào trong, chỉ đứng ở cửa nhìn rồi quay người lại cản trở mấy người nhiều chuyện đang muốn bước vào nhà.

Bên ngoài cả thôn đang xôn xao, xôn xao với nhau:

“Nãy thầy thuốc xem xong thì nói chuẩn bị quan tài, vậy mà vẫn tỉnh dậy được kìa.”

“Có khi cái gì mà hồi quang phản chiếu đó bà ơi.”

“Nếu con bé An mà tỉnh được dậy rồi thì nói nhà ông Đình đừng có mà báo quan nữa.”

“Nếu nhà ông Đình làm lớn chuyện thì phú ông không cho thôn ta thuê đất nữa mất, đến lúc đó lấy gì mà ăn.”

“Để xem sao hay là thôn ta đuổi nhà ông Đình đi đi, nếu không phú ông giận cá chém thớt mất.”

“Đuổi nhà ông Đình vậy ông ấy biết đi đâu?”

“Ta mới mặc kệ nhà ông ta đi đâu, nhà ta phải ăn cơm không hít khí trời mà sống được. Chuyện của nhà ông Đình với phú ông mắc gì liên lụy đến nhà ta chứ.”

“Không được, không được ta phải đi gọi lão làng đuổi ông Đình đi để còn được thuê đất.” Người này nói xong thì ba chân bốn cẳng chạy đến nhà lão làng.