Một ngày gà bay chó sủa trôi qua, một đêm mộng đẹp.
Ngày hôm sau lúc tỉnh dậy trên chiếc giường rộng ba mét của Phương Gia, tôi mới thực sự có cảm giác mình xuyên sách.
May mà ở thế giới nguyên bản tôi là một cô nhi nên không cần sợ người nhà lo lắng.
Trời đất bao la, tới đâu hay tới đó.
Cho dù ở đâu, tôi cũng phải sống thật tốt!
Nguyên chủ cũng học luật giống như tôi.
Cô ấy học yên lặng nhưng tôi thì khác.
Tôi là kim bài luật sư dân sự với mức lương sáu con số một năm.
Tôi đã dành cả buổi sáng để tìm hiểu về thế giới này, và nhận ra rằng nó không khác gì nơi tôi sống.
Cốt truyện của cuốn sách này tuy lưa thưa tan nát cẩu huyết lộn xộn nhưng ít nhất nó cũng dựa trên thế giới thực.
Không cần phải làm quen với bất kỳ quy chế và hệ thống pháp luật mới nào.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, và âm thầm đặt tài liệu ôn tập.
Nguyên chủ tuy có tiền, nhưng người nằm lâu sẽ phế.
Tôi không biết liệu mình còn có thể trở về được hay không, nên tôi phải rèn luyện một kỹ năng sống và duy trì trạng thái làm việc mới có thể an tâm.
Buổi chiều, tôi đến văn phòng luật tốt nhất gần nhà.
Tôi đang dự định soạn thảo đơn ly hôn và sẵn tiện tìm hiểu môi trường làm việc của công ty luật ở đây.
Phương Gia và Kiều Khôn đã đăng ký kết hôn trước hôn lễ.
Điều đó dẫn đến việc tôi phải tốn thời gian tìm cái tên xui xẻo đó chơi trò ly hôn.
"Cô tới đây làm gì?" Một giọng nam trong trẻo dễ nghe vang lên sau lưng.
Tôi sửng sốt quay đầu lại đối diện với một khuôn mặt đẹp trai bức người.
Văn Tự.
Hắn sống ở đối diện Phương Gia, vài ngày trước, Phương Gia nhìn thấy ảnh thân mật của Cố Oản Oản và Kiều Khôn bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ mạnh nên đến quán bar mua say.
Trên thang máy về nhà, nôn khắp người người này.
Trong nguyên tác cũng có viết về hắn, tuy không nhiều nhưng hắn là một trong số ít người bình thường trong toàn bộ cuốn sách.
Nữ chính bị đánh, hắn đề nghị nữ chính báo cảnh sát.
Nữ chính bị bỏ thuốc, hắn đề nghị nữ chính báo cảnh sát.
Nữ chính mất tích vài ngày bị giam cầm, hắn đề nghị nữ chính báo cảnh sát.
Nữ chính: Không báo đó, chỉ chơi vui thôi!
Chỉ là tôi không ngờ rằng nhân vật chỉ có hai nét bút lại đẹp trai như vậy!
Mặt mũi khí khái hào hùng, sống mũi thẳng, người cao chân dài khí chất ngay thẳng, mặc vest đeo kính gọng bạc, hoàn toàn đạt đến gu thẩm mỹ của tôi.
Tôi giơ tay, ánh mắt lấp lánh: "Tôi cần tư vấn pháp luật!"
Trước bàn làm việc.
Tôi ngồi đối diện Văn Tự.
Mắt to chớp chớp.
Văn Tự gõ bàn phím, sắc mặt bối rối: "Cô chắc chắn muốn ly hôn?"
Tôi hiểu điểm nghi ngờ của Văn Tự ở đâu.
Dù sao thì chỉ cách đây mấy hôm, Phương Gia uống say còn khóc sướt mướt ôm lấy Văn Tự chỉ đi ngang qua và gọi tên Kiều Khôn, nói mình không thể không có anh ta.
Bộ dáng não yêu đương giai đoạn cuối vô phương cứu chữa.
Tôi gật đầu thật mạnh: "Đương nhiên chắc chắn."
Không thể dây dưa không rõ với tên sở khanh kia nữa!
Theo đuổi một anh luật sư đẹp trai bình thường, yes yes!