Tôi là một luật sư có tiếng.
Bình thường công việc quá bận rộn, vì để giải tỏa căng thẳng, tôi đã mở một quyển truyện ngược cẩu huyết.
Trong truyện viết nữ chính thuộc thế hệ giàu có đời thứ hai có hôn nhân thương mại với nam chính, yêu nam chính đến chớt đi sống lại.
Ngay khi sắp cảm hóa tu thành chính quả với nam chính thì người trong lòng của nam chính trở về.
Người trong lòng đã dùng mọi thủ đoạn để đối phó với nữ chính, vu oan, nói xấu, h…ã…m h…ạ…i, bỏ thuốc... Nhưng không sao.
Bởi vì tất cả những việc này cuối cùng đều sẽ biến thành nữ chính làm, người trong lòng vẫn là bông hoa nhài trắng tinh khiết duy nhất của nam chính.
Cuối cùng, nữ chính chịu không nổi nên t…ự s….á…t.
Nam chính nhanh chóng tỉnh ngộ, hối hận lúc trước đã làm sai, biểu diễn một tiết mục khiến bản thân tự cảm động.
Sau khi tôi xem xong áp lực công việc đã giảm xuống.
Nhưng huyết áp lại đang lên.
Ngay cả nằm mơ tôi cũng muốn đánh thức nữ chính, dùng tay xé nát kẻ thảo mai chân đạp tên sở khanh.
Cuối cùng, tôi đã xuyên qua.
Ngày tôi xuyên qua vừa khéo lại ngay lúc đám cưới của nữ chính Phương Gia và nam chính Kiều Khôn.
Lúc này, ảnh ghép của Phương Gia đang chiếu đi chiếu lại trên màn hình lớn.
Dưới đài, khách mời đều mang vẻ mặt hóng drama, có người còn lấy điện thoại di động ra quay video.
Trong ánh mắt người trong lòng của nam chính là Cố Oản Oản đầy vẻ kɧıêυ ҡɧí©ɧ.
Trong nguyên tác, bây giờ Phương Gia lẽ ra phải rơi nước mắt trước cảnh đám cưới và trực tiếp bỏ chạy.
Buổi tối còn có thể bị Kiều Khôn tra tấn trong phòng tân hôn và ném lên giường làm như vậy như vậy như vậy...
Hôm nay là khởi đầu cho bi kịch thực sự trong cuộc đời của Phương Gia.
Bởi vì chuyện này mà cô ấy sẽ mắc bệnh t…r…ầ…m c…ả…m, tình trạng này càng trở nên nghiêm trọng hơn khi cốt truyện tiến triển và cuối cùng cô ấy đã t…ự t…ử.
Nhưng, tình tiết như vậy tuyệt đối sẽ không bao giờ xảy ra trên người tôi!
Giọng nam châm chọc khiến tôi tỉnh táo lại, Kiều Khôn nhéo nhéo khuôn mặt mịn màng trẻ ra gần mười tuổi của tôi, vẻ mặt đầy kɧıêυ ҡɧí©ɧ: "Nữ nhân, có thích quà cưới tôi tặng cô không?"
Tôi không khỏi mỉm cười trước ánh mắt kỳ quái của Kiều Khôn.
Thích! Đương nhiên là thích!
Tôi nhanh chóng chuẩn xác nắm lấy tay Kiều Khôn, trở tay gọi 110.
"Tôi muốn báo cảnh sát! Khách sạn Tinh Hải có người công khai phát tán thứ đó, tôi đã bắt người giúp các người, mau đến nhanh!"
Micro trên sân khấu chưa tắt.
Giọng nói hiên ngang lẫm liệt của tôi vang lên khắp nơi.
Vẻ mặt MC đờ đẫn.
Toàn bộ nơi này đều xôn xao.
Người phản ứng đầu tiên là ba của Phương Gia.
"Phương Gia, có phải con điên rồi không!"
Tôi: "Yes yes!"
Cố Oản Oản cũng nhịn không được lên tiếng: "Phương Gia, cô thật ác độc, cô muốn anh Kiều Khôn ngồi tù sao?"
Tôi: "Sao, cô có muốn đi cùng không?"
Sắc mặt ba Kiều Khôn xanh mét: "Ông thông gia, Phương Gia làm như vậy hơi không ổn."
Tôi: "Bỏ mắt ông ra khỏi ảnh của tôi trước đi rồi nói tiếp."
Kiều Khôn: "Nữ nhân, cô lại đang chơi chiêu trò gì?"
Tôi giơ ngón trỏ ra chặn miệng Kiều Khôn, suýt chút nữa chọt vào lỗ mũi anh ta.
"Nam nhân, cái gì cũng coi là chiêu trò sẽ chỉ hại chính mình."
Cảnh sát đến rất nhanh.
Bọn họ nhìn ảnh chụp chung của tôi và Kiều Khôn ở cửa, lại nhìn tôi.
"Cô gái, đám cưới này của cô..."
"Cưới cmn, không cưới!" Tôi vứt mạng che mặt đi, chỉ vào bức ảnh rồi chỉ vào khán giả, "Vật chứng, nhân chứng, vi phạm pháp luật không thể dung thứ, các người cứ mạnh dạn kết án càng sớm càng tốt."