“Nhưng tôi không ngờ bước này lại khó khăn hơn tôi tưởng, đến đứng còn không vững, làm sao có thể lắp một mảnh xương sọ nhỏ xíu vào đúng vị trí được?”
“Y tá bên cạnh va phải làm tôi ngã lăn ngã ngửa, tất cả mọi người đều không giữ được thăng bằng. Trong lúc hỗn loạn, tôi chỉ có thể dùng ga vô trùng trùm lên đầu bệnh nhận, sau đó ngay lập tức quay người tổ chức cho mọi người thoát ra ngoài, nhưng lúc này lại bị một xe đẩy y tế đâm vào chân khiến tôi ngã nhào xuống đất."
“Tôi chưa kịp đứng dậy thì trần phòng phẫu thuật đột nhiên bị nứt toác, tôi lập tức mất ý thức."
Mọi người sau khi nghe bác sĩ kể xong, sắc mặt đều không được tự nhiên.
Trong câu chuyện này, hắn sử dụng rất nhiều thuật ngữ y học.
Nếu trong số những thuật ngữ này mà có một từ được bịa đặt thì sẽ không ai nhận ra.
“Bác sĩ Triệu, anh là người ở đâu?” Người đàn ông vạm vỡ hờ hững hỏi.
“Tôi không thấy mình có nghĩa vụ phải trả lời câu hỏi của anh. Bác sĩ Triệu trả lời. “Tôi đã kể xong câu chuyện của mình rồi."
Người đàn ông vạm vỡ há miệng, nhưng rồi lại không nói gì.
"Đến... Đến lượt tôi rồi sao?" Một nam sinh đeo mắt kính ngập ngừng một lúc rồi lên tiếng. "Tôi tên là Hàn Nhất Mặc, tôi là một.."
"Khoan đã." Tên Đầu Dê bất ngờ lên tiếng cắt ngang lời Hàn Nhất Mặc.
Hành động này khiến Hàn Nhất Mặc giật mình, bối rối quay đầu lại.
"Sao... Sao thế?"
"Đến "giờ nghỉ giữa giờ" rồi." Tên Đầu Dê cười khẩy nói. "Chúng ta sẽ nghỉ 20 phút."
Mọi người đều bối rối.
Vào lúc này mà còn có "giờ nghỉ giữa giờ" sao?
Tề Hạ nhìn vào đồng hồ quả lắc để bàn, từ khi tỉnh dậy đến giờ đã trôi qua nửa tiếng.
Giờ là 12 giờ 30 phút.
"Vậy thì "giờ nghỉ" này là bắt buộc" Trong lòng Tề Hạ thầm nghĩ. "Khi đến 12 giờ 30 phút, bất kể người kể chuyện là ai, chúng ta cũng sẽ phải nghỉ 20 phút.."
Nhưng trò chơi mới chỉ diễn ra ba mươi phút, giờ nghỉ ngơi đã mất hai mươi phút?
Tề Hạ nhíu mày, hắn biết đây không phải là điều mà hắn phải cân nhắc.
Người tổ chức trò chơi này vốn là một kẻ điên nên không cần dùng tư duy của người bình thường để cân nhắc.
Cho nên, hắn chỉ có thể âm thầm liên tục tự tẩy não bản thân.
"Tôi tên là Lý Minh, người Sơn Đông"
Chỉ khi lặp đi lặp lại câu nói này vô số lần thì lúc đến lượt mình kể, hắn mới có thể nói ra một cách trôi chay.
Mọi người đều lộ vẻ khó xử im lặng chờ đợi.