Nhật Ký Tạo Thần

Chương 12

Nếu những gì mà họ nói là sự thật, thì chẳng phải đây là trận thiên tại trước nay chưa từng có sao? “Thôi cãi nhau đi, giải quyết cho nhanh rồi về." Người đàn ông vạm vỡ ngồi đối diện gắt với hai người, rồi nhìn sang cô gái bên cạnh: “Đến lượt cô rồi đấy, nếu đã muốn phán đoán ai đang nói dối thì cứ chờ đến khi mọi người nói hết đã rồi hẵng nói.

Hai người nghe thế, hừ lạnh một tiếng, không nói nữa.

Người phụ nữ bên cạnh Kiều Gia Kình rụt rè gật đầu, mở miệng nói: “Vâng... tôi, tôi tên Tiêu Nhiễm, là một giáo viên mầm non."

Có vẻ như cô gái tên Tiêu Nhiễm này rất sợ hãi, giọng cô rất nhỏ, còn run rẩy.

“Trước khi đến đây, tôi đang giữ một đứa trẻ đợi phụ huynh, bình thường toàn là mẹ của đứa bé đến đón, nhưng sau này nghe nói mẹ của đứa bé bị bệnh nặng, có khối u trong não, phải phẫu thuật... nên mấy ngày nay đổi sang cha đến đón, nhưng hình như cha của đứa bé thường xuyên quên mất..."

“Hôm qua đã hơn sáu giờ chiều rồi, thực ra tôi đã hết giờ tan sở từ lâu, nhưng không biết tại sao, cha đứa bé mãi không nghe điện thoại.."

“Tôi không biết địa chỉ nhà đứa bé, không thể đưa bé về nhà nên đành phải đứng ở ngã tư đường đợi cùng bé."

“Thực ra hôm đó tôi cũng có việc... Tôi đã hẹn với bác sĩ tâm lý, tôi thấy mình không thích công việc hiện tại lắm, tôi muốn bác sĩ tâm lý giúp tôi khai thông một chút."

“Nhưng tôi không ngờ lại phải đợi mất mấy tiếng đồng hồ, buổi hẹn hò buổi tối cũng tan thành mây khói."

“Ngay lúc tôi đang mơ màng thì đột nhiên cả mặt đất rung chuyển dữ dội, tôi sợ đến nỗi chết khϊếp... Mấy giây sau tôi mới phát hiện ra là động đất..."

“Cảm giác của trận động đất không giống như những gì tôi nghe kể... Mặt đất không phải là nhảy lên, mà là lắc sang trái phải, cảm giác giống như tôi đang đứng trên một cái bàn rồi có người không ngừng lắc cái bàn đó...”

“Điều đầu tiên tôi làm là ôm đứa trẻ bên cạnh mình, nhưng tôi không biết phải làm gì, tôi nhìn thấy ba tòa tháp của chùa Sùng Thánh ở đằng xa đều nứt ra... May mà chúng tôi đang đứng ở khoảng đất trống”

“Ngay sau đó, tôi thấy một chiếc xe hơi mất lái lao nhanh về phía mình... Tôi chỉ có thể ôm đứa trẻ, loạng choạng chạy sang một bên, nhưng mặt đất rung chuyển khiến mỗi lần chạy một bước đều sẽ ngã xuống”

“Cuối cùng lúc ngã sấp xuống, tôi bị đập đầu... Sau đó ngất đi, khi tỉnh lại thì tôi đã ở đây rồi."