Nhật Ký Tạo Thần

Chương 10

Nghe đến dây, Tề Hạ thầm lắc đầu.

Người phụ nữ này không thông minh như tưởng tượng.

Nói cách khác, cô không thể nào sớm biên ra lời nói dối này được, càng không thể nhất thời nghĩ ra kế "nói dối về tên"

Đầu Dê nói "có và chỉ có một Kẻ Nói Dối", vậy người đó chỉ có thể là Tề Hạ.

Nếu những người khác không chú ý đến mức độ nghiêm trọng của vấn đề "Điềm Điềm", thì hắn đã tìm ra một phương pháp chiến thắng chắc chắn rồi.

Muốn bịa đặt tên thì "Tề" không phải là một họ tốt, họ này tuy không hiếm nhưng cũng không phổ biến, cần tránh những họ dễ nhớ như vậy xuất hiện.

Nói cách khác, tất cả những gì hắn kể đều phải cố gắng không gây chú ý.

Cho nên, hắn đã chuẩn bị gọi mình là "Lý Minh"

Còn về nội dung câu chuyện thì hắn có thể bình tĩnh kể lại, như vậy thì dù có là người tinh ý nhất cũng không thể phát hiện ra manh mối.

Trò chơi đã sắp kết thúc rồi.

Lúc này, tên xăm trổ giơ tay hướng về phía Đầu Dê: "Này trọng tài, mấy người như này dùng biệt hiệu thì tính thế nào? Có tính là nói dối không?"

Đầu Dê không gật đầu, cũng không lắc đầu, chỉ thản nhiên đáp: "Tôi sẽ không tham gia vào bất kỳ quá trình nào nữa, Các người chỉ cần viết tên theo ý nghĩ của mình là được. Chỉ cần nhớ rằng, quy tắc là tuyệt đối. Cuối cùng, tôi sẽ đích thân "Chế tài" kẻ bại trận."

Hai chữ "chế tài" vang lên dõng dạc, khiến mọi người không khỏi rùng mình.

"Điề... Điều này chứng tỏ tôi không nói dối mà!" Điềm Điềm vội vàng hét lớn, "Nếu tôi nói dối thì giờ đã chết rồi đúng không? Dù là biệt hiệu, biệt hiệu của tôi vẫn thật sự là "Điềm Điềm" thôi!"

Không ai trong số mọi người trả lời cô, bây giờ đã đến giai đoạn sống còn, bất kỳ nghi ngờ nào cũng không được bỏ qua.

"Đến lượt tôi rồi" Gã xăm trổ nhếch mép, vẻ mặt không tình nguyện, "Nếu câu chuyện của cô tiểu thư này không tính là nói dối thì chắc chắn tôi cũng vậy.

"Tôi tên là Kiều Gia Kình, sống ở Quảng Đông, không có nghề nghiệp gì. Trước khi tới đây, tôi đang đi đòi nợ."

Tiếng phổ thông của Kiều Gia Kình khá kém, mọi người chỉ có thể nghe thật kỹ.

"Phải nói rằng thế giới thời nay thật buồn cười, lúc vay tiền thì hứa hẹn đủ điều, đến lúc trả tiền thì lại khóc lóc thảm thiết"

"Con mẹ nó, bọn họ mắng những người đi đòi nợ chúng tôi, là ác quỷ, là máu lạnh."

"Nhưng đám khốn nạn đó cũng nên tự nhìn nhận lại đi chứ, lúc nó tuyệt vọng nhất, cần tiền nhất thì ai là người đã dang tay cứu giúp? Khi tất cả các tổ chức đều không cho hắn vay tiền, là tôi đã cho hắn vay. Với hắn, tôi không phải là ác quỷ mà là cứu tinh"