Lúc này, một thanh niên vạm vỡ mặc áo thun đen lên tiếng hỏi: "Đầu Dê, tại sao ở đây có mười người, mà anh nói có chín người?"
Người Đầu Dê im lặng, không trả lời ngay.
"Má nó, tao không quan tâm ở đây có bao nhiêu người .." Gã đàn ông xăm trổ chửi một tiếng, chống tay lên bàn muốn đứng dậy, nhưng lại phát hiện hai chân mình mềm nhũn không có sức lực, đành phải tiếp tục chỉ vào đầu dê nói, "Lòng heo, tạo khuyên mày nên ngoan ngoãn, mày có thể không biết chọc tao có hậu quả nghiêm trọng đến mức nào đâu, tao thực sự sẽ lấy mạng mày đấy."
Ngay khi lời này vừa nói ra, vẻ mặt của những người đàn ông có mặt đều dần trở nên nghiêm trọng, lúc này đúng là cần có một người cầm đầu, nếu có thể cùng nhau khống chế đầu dê này thì tình hình vẫn còn trong tầm kiểm soát.
Nhưng mọi người lại phát hiện ra hai chân của mình không biết bị tiêm thứ gì mà giờ hoàn toàn không có sức lực nữa.
Vì vậy, họ chỉ có thể dùng lời nói uy hϊếp Đầu Dê, lớn tiếng chửi mắng.
Tề Hạ không nói lời nào, đưa tay khẽ vuốt cằm, hắn nhìn chằm chằm vào đồng hồ trên bàn, suy tư.
Mọi chuyện có vẻ không đơn giản như hắn tưởng.
Hắn biết "chín người tham gia" mà Đầu Dê nói đến, nếu ở đây có mười người, thì chỉ có thể chứng minh một trong số họ không phải là người tham gia.
Vậy kẻ đó là ai?
Trong căn phòng này có năm nam năm nữ, chẳng lẽ trong số họ có một người là "kẻ bắt cóc" ư?
Đầu Dê không nói gì nữa, chậm rãi bước đến gần Tề Hạ, đứng sau một thanh niên.
Những người khác cũng theo ánh mắt của hắn nhìn lại, mới phát hiện ra thanh niên trước mắt này khác với tất cả mọi người có mặt, mặc dù khuôn mặt hắn cũng rất bẩn, nhưng lại tràn đầy nụ cười hạnh phúc. Đầu Dê chậm rãi giơ lòng bàn tay, đặt lên sau gáy của thanh niên.
Nụ cười của thanh niên càng trở nên kỳ lạ, hắn kích động nhìn mọi người, trông như thể đã biết trước chuyện gì đó.
Chỉ nghe thấy một tiếng vang nặng nề, đầu dê hung hăng đập đầu thanh niên vào mặt bàn.
Thứ màu hồng nhạt như màu sơn đổ, trong nháy mắt trải dài trên mặt bàn, mà trên mặt của từng người cũng dính vài giọt hồng đó.
Đầu của thanh niên này thế mà lại bị đập nát trên mặt bàn rồi.
Bên ngoài căn phòng, lại một lần nữa vang lên tiếng chuông ở xa xa.
Tề Hạ ở rất gần người chết, hắn cảm thấy có một vật thể lạ nào đó dính vào mặt mình, ấm áp, nhớp nháp.