"Ây ây ây, ta nói này Thẩm Ngũ, lần này ngươi giúp ta lớn lắm! Ta đã sớm không vừa mắt Tạ Minh Huy, cái thứ gì chẳng ra hồn, không phải là ỷ vào mặt dáng dấp đẹp mắt lại biết ăn nói, lúc này mới được hoàng thượng yêu thích, hơn nữa, hắn chẳng phải chỉ là tể tướng thôi sao? Người trẻ tuổi như vậy mà có thể làm tể tướng à? Còn không biết làm được bao nhiêu ngày đâu!" Rèm ở trong phòng riêng bỗng nhiên bị người ta vén lên, cậu thiếu niên vừa đi đến vừa nói không ngừng.
Nguyễn Diệu Tình bị dọa giật mình, đây chẳng phải là cậu thiếu niên cầm quạt vừa ở Kim Ngọc Lâu tranh cãi cùng mẹ con Tạ thị đó sao? Bởi vì trời lạnh mà đối phương còn cầm quạt xếp không ngừng quạt, dường như cực kỳ nóng nực, nên Nguyễn Diệu Tình nhớ rõ.
"Ây, đây là người nào thế? Thẩm Ngũ à, ngươi thiếu bằng hữu à, cô nương nhỏ nhắn như vậy mà cũng có thể ra tay hay sao? Coi chừng ta đi nói cho lão thái thái nhà ngươi biết đó!" Cậu thiếu niên cũng chính là Tĩnh Đình Hầu thế tử - Ngụy Trường Hoa, hắn liếc nhìn tiểu cô nương ngoan ngoãn ngồi ở bên cửa sổ, ánh mắt trợn tròn, lập tức trước mắt hắn sáng lên, dáng dấp của tiểu cô nương này thật đẹp.
"Cút đi, ngươi nói bậy nói bạ cái gì thế? Diệu Diệu là biểu muội của ta, ngươi nói chuyện chú ý một chút cho ta!" Thẩm Phong đẩy hắn một cái, "Ta nói cho ngươi biết, Diệu Diệu của ta rất ngoan, ngươi không được dọa nàng ấy, có nghe thấy hay không?"
"À à à, biết rồi mà." Ngụy Trường Hoa ngồi ở đối diện Nguyễn Diệu Tình, mỉm cười giống như chó sói đuôi to, "Biểu muội tên là Diệu Diệu à? Thật là một cái tên rất hay, biểu muội năm nay mấy tuổi rồi?"
Duệ Ca Nhi leo xuống từ trên bàn, thở hổn hển leo đến trên đùi Nguyễn Diệu Tình, vẻ mặt tràn đầy phòng bị nhìn vào Ngụy Trường Hoa, chỉ cảm thấy người này mỉm cười thật là xấu xí, lỡ như dọa sợ biểu tỷ của hắn thì phải làm thế nào?
Nguyễn Diệu Tình chưa từng thấy qua người đàn ông như vậy, mặt đỏ bừng ôm Duệ Ca Nhi, vùi mặt vào cổ hắn.
Sắc mặt của Thẩm Phong tối sầm, nhéo cổ áo Ngụy Trường Hoa kéo lên, mỉm cười với đệ đệ muội muội thật dịu dàng: "Diệu Diệu và Duệ Ca Nhi cứ ngồi đây trước đi, bây giờ Ngũ ca có chút việc muốn đi ra ngoài nói chuyện, chờ lát nữa ta sẽ quay lại!"
Ngụy Trường Hoa liều mạng gạt bỏ bàn tay của Thẩm Phong, "Thẩm Ngũ, ngươi buông ra đi, ta còn có rất nhiều lời còn không có nói với Diệu Diệu! Ngươi buông, buông ra, Diệu Diệu, Diệu Diệu ngươi chờ ta với, lát nữa ta sẽ quay lại!"
Nguyễn Diệu Tình trợn mắt hốc mồm nhìn tấm rèm đung đưa, cái kia ... Đây chính là thế tử à! Ngũ Biểu Ca xách người ta như vậy thật sự không sao đó chứ?
Dường như Duệ Ca Nhi hiểu thấu sự lo âu của nàng, nhỏ nhẹ vỗ tay nàng và nói giống như người lớn: "Biểu tỷ yên tâm, Ngũ ca và Ngụy thế tử là bằng hữu thân thiết với nhau, bọn họ thường xuyên như vậy, mẫu thân nói cái này gọi là hồ bằng cẩu hữu."
Nguyễn Diệu Tình: "..." Nàng cảm thấy như đây cũng không phải là chuyện gì lớn lắm!