Nguyễn Diệu Tình hiện đang ở Vĩnh Định Hầu phủ, nàng vốn không phải kẻ ngốc, có Liễu Thị đích thân dạy dỗ, lại có lão thái thái mời ma ma dạy lễ nghi, tiến bộ rất nhanh, học được nhiều thứ trước đây chưa từng biết.
"Chào, chào biểu muội, ha ha." Thẩm Phong, Ngũ thiếu gia của Vĩnh Định Hầu phủ, mỉm cười gãi đầu, trông có vẻ vô cùng áy náy, cười đáp lại xong, hắn lấy một cây trâm hoa sen bằng ngọc trắng từ trong lòng ngực ra, "Biểu muội, đây là ta ra ngoài mua cho ngươi, ngươi cứ dùng trước, qua mấy ngày ta sẽ mua cái mới."
"Cảm ơn biểu ca, ta rất thích." Nguyễn Diệu Tình nhận lấy cây trâm, vui mừng cầm ở trong tay nhìn trái nhìn phải, nụ cười trên mặt không hề che giấu chút nào.
Tɧẩʍ ɖυệ ở bên cạnh nhìn Ngũ ca tặng quà cho biểu tỷ, lập tức nóng nảy: "Ngũ ca, có phải huynh quên gì không?"
Thẩm Phong ngơ ngác: "Không có, huynh quên gì?"
Tɧẩʍ ɖυệ nghe vậy thì khóc toáng lên: "Lễ vật của đệ đâu? Huynh không tặng lễ vật cho đệ!"
Nguyễn Diệu Tình nhìn cảnh tượng này không khỏi bật cười.
Thẩm Phong thấy tình thế không tốt, vội vàng đầu hàng: "Được rồi, Ngũ ca sai rồi, nếu đệ không khóc không tố cáo nữa, thì Ngũ ca sẽ đưa hai ngươi ra phủ chơi, được không?"
Nguyễn Diệu Tình bị dọa giật mình, nàng lớn thế này chỉ có lần này là trốn ra ngoài để đến nhà ngoại tổ, trước giờ chưa từng ra khỏi cửa, trong lòng hơi do dự.
Ngược lại Tɧẩʍ ɖυệ vui mừng nhảy lên ba thước, "Vậy đệ muốn ăn kẹo hồ lô, muốn ăn thịt nướng, đệ còn muốn thổi đồ chơi làm bằng đường, còn muốn xem bì ảnh kịch!"
Khóe miệng Thẩm Phong giật giật, hắn gõ đầu tiểu đệ, rồi nhìn biểu muội Kiều Kiều của mình nói: "Biểu muội, nhờ ma ma dẫn muội quay về thay y phục, đeo mạng che mặt, huynh sẽ dẫn hai ngươi ra ngoài chơi."
Nguyễn Diệu Tình quay đầu trơ mắt nhìn ma ma, mấy ngày nay nàng nghe nói các cô nương không cần ra ngoài, nhưng muốn ra ngoài thì phải mang mạng che mặt, cũng không biết ma ma có đồng ý hay không.
"Cô nương cứ đi, lão nô sẽ lấy mạng che mặt cho cô nương." Ma ma mỉm cười gật đầu một cái, xoay người trở về phòng. Vị cô nương này không giống với những cô nương khác, không chỉ không cần yêu cầu nghiêm khắc như vậy, mà ngược lại họ còn phải dạy dỗ cho nàng hoạt bát.
Một khắc sau, Thẩm Phong đưa Nguyễn Diệu Tình và Tɧẩʍ ɖυệ ra khỏi Vĩnh Định Hầu phủ. Suy nghĩ kế hoạch của mình, Thẩm Phong quay đầu liếc nhìn Nguyễn Diệu Tình, trong lòng cảm thấy hả hê không dứt, ức hϊếp biểu muội của hắn là ức hϊếp gia đình Thẩm, hắn nhất định sẽ không tha cho hai mẹ con Tạ Thị!