Trọng Sinh: Cậy Đẹp Mà Kiêu

Chương 11

Nói xong lời cuối cùng, Tề ma ma cũng khóc, trước khi mẹ của Nguyễn Diệu Tình thành thân, Tề ma ma đã từng gặp được bà ấy, tính tình bà ấy dịu dàng hiền hòa, từ nhỏ liền được lão thái thái cưng chiều, nào có nghĩ đến khi xuất giá, chỉ để lại một mình biểu cô nương chịu khổ ở trong ổ sói.

Sắc mặt của Liễu Thị trở nên trắng bệch khi nghe thấy lời nói này, lòng bàn tay của bà ấy cũng lộ ra mấy dấu móng tay do bị siết chặt, "Ma ma đi lấy thuốc cao trong hộp tủ của ta, xoa bóp cho Diệu Diệu một chút, suy cho cùng vẫn có thể khiến cho con bé ngủ an giấc."

Cái tên Tạ Thị kia thật là lấn hϊếp người quá đáng! Một kế thất, tiện tỳ mà dám ở bất chấp lễ nghi trước bài vị của A Nhàn, lại dám đối đãi với Diệu Diệu của bà ấy như vậy, bà ấy - Liễu Tam Nương hôm nay nhớ rõ! Sớm muộn gì bà ấy cũng sẽ bù lại ở trên người Tạ Thị!

Dưới ánh nến lung linh, khuôn mặt hiền lành và dịu dàng của Liễu Thị lộ ra sát ý hung hãn.

Nguyễn Diệu Tình ngủ mơ mơ màng màng, quần áo bị cởi bỏ, bị nhét vào trong bồn nước nóng, hơi nóng ấm áp truyền xuống cơ thể, nàng không khỏi rêи ɾỉ hai tiếng vì thoải mái, sau đó tùy bọn nha đầu hầu hạ mình rửa mặt chải đầu.

Nàng nhớ dường như nàng nghe thấy có người gọi nàng là Diệu Diệu. Năm nàng sáu tuổi ấy, trước khi chết Nãi ma ma nói cho nàng biết, trước khi mẫu thân bệnh qua đời đã lấy cho nàng một nhũ danh là Diệu Diệu, người trong phủ cũng không biết. Nãi ma ma bảo nàng nhớ danh tự này, bởi vì đây là thứ cuối cùng mà mẫu thân dành cho nàng.

Diệu Diệu, cái tên này nghe cũng rất ngọt rất mềm, đáng tiếc cho tới bây giờ cũng không có người gọi nàng như vậy. Nguyễn Diệu Tình ôm chăn ngồi ở trên giường, trong phòng có một chậu than, ấm áp đến khiến mức khiến cho đôi mắt của nàng trở nên chua xót.

"Diệu Diệu, sao thế, con khó chịu chỗ nào hay sao?" Liễu Thị đi vào liền thấy tiểu cô nương ôm chăn ngẩn người, hốc mắt còn hồng hồng, trong lòng liền mềm nhũn, "Đừng sợ, con có chuyện gì thì cứ nói cho cữu mẫu biết, có cữu mẫu ở đây, định sẽ không để cho Diệu Diệu của chúng ta chịu tủi thân dù chỉ một chút."

Liễu Thị cởi xiêm áo giày, bà ấy cũng nằm vào trong chăn, ôm lấy cơ thể nhỏ bé của Nguyễn Diệu Tình vào trong ngực, hai tay bà ấy chạm vào những khớp xương của nàng, có thể thấy được nàng gầy yếu bao nhiêu, Liễu Thị lập tức tràn ra nước mắt, bà ấy biết Diệu Diệu ở trong phủ đó sợ là ngay cả cơm ăn cũng không đủ no. Trong lòng bà ấy lại ghi nhớ thêm một khoản nợ này cho Tạ Thị.