Nguyễn phủ? Chưởng quỹ nghe thấy điều này liền có thể xác nhận thân phận của nàng, ngay sau đó hắn lại cảm thấy có chút kỳ quái.
Nhưng lúc này không phải lúc, hắn biết Nguyễn Chu, cô nương này có lẽ chính là con gái mà vợ cả của Nguyễn Chu để lại. Còn về chuyện vợ cả mất sớm, chưởng quỹ cũng biết một ít, "Cô nương nói như vậy, thì ta cũng biết một ít. Như vậy đi, trời đã tối rồi, bây giờ ngươi chạy đi cũng đã quá muộn. Hậu viện này của ta có chiếc xe ngựa, chi bằng ta đưa ngươi đến nhà ngoại tổ của ngươi?"
Nguyễn Diệu Tình gật đầu một cái, nàng nhìn chằm chằm vào ngọc bội bên hông chưởng quỹ, từ sau khi đi vào nàng liền thấy miếng ngọc bội kia, đời trước nàng đã nhìn thấy nó ở trên người nam nhân toàn thân đầy máu. Nàng nghĩ đến việc mình chính là bởi vì lời nói của nam nhân kia mới có thể trốn ra được, nên nàng liền mở miệng đồng ý, nàng cũng cảm thấy mình hơi kỳ quái.
Tiểu nhị lanh lẹ đi lấy xe ngựa, sau khi Nguyễn Diệu Tình leo lên, chưởng quỹ liền ngồi cùng tiểu nhị ở bên ngoài để đánh xe.
Xe ngựa rất ổn, gió rét lạnh thấu xương bị ngăn cách ở ngoài xe, giống như là một thế giới khác. Nguyễn Diệu Tình vừa mới leo tường, lại bị kinh sợ, nên nàng đã sớm buồn ngủ đến mức không chịu được, trong chốc lát nàng liền ngủ say, kết quả là nằm mơ thấy mình lại bị người ta lột da mặt, ban đầu nàng rơi nước mắt không tiếng động, sau đó là bật khóc hu hu, về sau nữa ...
Xe ngựa dừng lại ở ngoài phủ Vĩnh Định Hầu, chưởng quỹ nhảy xuống xe ngựa và nói một tiếng: "Nguyễn cô nương, đến rồi."
"Hu hu, không muốn, ta đau quá, đau quá hu hu, đừng lột da mặt của ta, không muốn ..."
Gió thổi qua vèo vèo cực kỳ lạnh lẽo, chưởng quỹ và tiểu nhị đồng loạt rùng mình một cái, cô nương này rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Tại sao luôn nói đừng lột da mặt của mình, chẳng lẽ trong Nguyễn phủ có người muốn lột da mặt của cô nương này? A!
"A Cửu, ngươi đi gọi cửa đi." Lúc trước không nói đến tình huống đặc biệt, nhưng bây giờ chưởng quỹ cũng không định đánh thức người bên trong xe ngựa, chỉ có thể chờ người trong Vĩnh Định Hầu phủ đi ra ngoài, rồi đánh thức nàng.
Trong xe ngựa Nguyễn Diệu Tình vẫn lâm vào ác mộng bị lột da mặt không thể tỉnh lại, nàng khóc thở không ra hơi, trong miệng không ngừng kêu: "Đừng mà, thật là đau a."
Trong phủ Vĩnh Định Hầu, Hầu phu nhân Liễu Thị ngồi ở trên đệm mềm mại đánh cờ với Hầu gia, đột ngột nghe người nói ở ngoài cửa có một chiếc xe ngựa, người kêu cửa nói là con gái của cô nãi nãi được gả vào nhà họ Nguyễn, hai phu phụ trố mắt nhìn nhau, hồi lâu sau, vẫn là Hầu phu nhân mở miệng trước: "Hầu gia, tiểu cô tử đi nhiều năm như vậy, trong Nguyễn phủ vẫn luôn không có liên lạc với chúng ta, tại sao bỗng nhiên lại tới? Còn là vào lúc này?"
Vĩnh Định Hầu cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, nghe phu nhân nhà mình nói, ánh mắt ông ấy sáng lên, nghĩ tới điều gì và nói: "Phu nhân nói rất đúng, nhiều năm như vậy cũng không liên lạc rồi, tám mươi phần trăm là tới lừa gạt, mặc kệ nàng ta."