Trọng Sinh: Cậy Đẹp Mà Kiêu

Chương 3

Khi được sống lại lần nữa, Nguyễn Diệu Tình không muốn tiếp tục quỳ, nàng cũng không muốn khiến cho bản thân để lại bệnh xấu vì chân đau. Nàng ngẩng đầu nhìn trời một cái, qua một lúc nữa thì trời liền tối, đến lúc đó hai ma ma sẽ phải đổi cho một cô nhóc đến quan sát nàng, sau đó vào ăn cơm.

Đây là một cơ hội. Nguyễn Diệu Tình nghĩ.

Đừng hỏi tại sao nàng dám vi phạm mệnh lệnh của kế mẫu, nàng đã chết một lần, mặt cũng bị lột xuống, còn có cái gì mà nàng không dám! Hơn nữa, Nguyễn Diệu Tình còn có một chút lo lắng, nàng luôn cảm thấy nếu như cái gì mình cũng không dám làm, nàng cứ nghe lời kế mẫu, thì sợ rằng nàng còn phải bị tróc mặt một lần nữa!

Cái này quá đáng sợ! Nguyễn Diệu Tình không nhịn được mà bụm mặt, nàng không nên bị tróc mặt hu hu. Nếu như ở lại trong phủ, kế mẫu sẽ không bỏ qua nàng, cho nên nàng phải chạy đi!

Bầu trời dần dần tối, ở trong sân có tuyết đọng, nên nàng vẫn có thể nhìn thấy mặt đường. Nguyễn Diệu Tình quỳ xuống trong tuyết, nàng siết thật chặt hai tay, con ngươi nhìn chằm chằm vào hai ma ma đang đi vào trong phòng, ánh mắt càng ngày càng sáng.

Ma ma mà Tạ Thị phái tới trông chừng nàng đã được trải qua nhiều năm đào tạo, ở trong mắt Tạ Thị, Nguyễn Diệu Tình chỉ là một vắt mì mà thôi, tùy tiện để bà ta muốn bóp thế nào thì bóp, dù sao nàng đã được dưỡng thành tính tình hèn nhát mềm yếu, nên bà ta không sợ nàng sẽ thoát khỏi bàn tay của bà ta.

Khi hai ma ma dặn dò hai cô nhóc kia mấy câu, kêu bọn họ nhìn chằm chằm vào Nguyễn Diệu Tình, thì hai ma ma kia liền đi vào trong phòng ấm áp dễ chịu để ăn cơm.

Nghe mùi cơm bay tới chóp mũi, Nguyễn Diệu Tình nuốt nước miếng một cái, nhìn hai nhóc con ở dưới mái hiên đang cùng nhau nhai hạt dưa, nàng đập mạnh vào đầu gối tê dại, đứng dậy, khập khiễng đi tới mái hiên.

"Ây, cô nương muốn đi đâu thế? Phu nhân đã phân phó rồi, cô nương phải quỳ chân ba ngày ba đêm mới được." Thúy Hồng đang nói chuyện cùng Song Hỷ, liền thấy Nguyễn Diệu Tình vốn quỳ dưới đất lại đứng lên bỏ chạy. Nên nàng ta lập tức hất vỏ hạt dưa ra khỏi tay, chạy tới, tóm lấy Nguyễn Diệu Thanh và kéo nàng về.

Song Hỷ đứng ở dưới mái hiên liếc nhìn, sắc trời mờ tối, không thấy rõ trên mặt nàng ta có biểu cảm gì.

Nguyễn Diệu Thanh giãy dụa muốn thoát ra, sau đó bỏ cuộc, cúi đầu nhỏ giọng nói: "Ta muốn đi ra khỏi cung cung."

Thúy Hồng nghe lời này, động tác trên tay nàng ta ngừng một lát, trợn mắt nhìn Nguyễn Diệu Tình một cái, giọng điệu không tốt lắm: "Đi nhanh đi, ta nhìn ở nơi này, cho ngươi tối đa là nửa khắc, nếu ngươi dám cố ý lười biếng, coi chừng ta đi nói cho hai ma ma biết."

Nguyễn Diệu Tình cúi đầu nói liên tục không dám, rồi rút ta mình khỏi bàn tay của Thúy Hồng, sau đó xoay người đi đến căn phòng ở viện phía đông.