Trọng Sinh: Cậy Đẹp Mà Kiêu

Chương 2

Bầu trời u ám, tuyết rơi dày đặc, Nguyễn Diệu Tình chỉ cảm thấy mình dường như trở lại mùa đông năm mười ba tuổi. Bởi vì Phúc Nhạc Quận chúa cử hành tiệc rượu ban thưởng, kế mẫu phái người ép nàng viết năm bài thơ liên quan đến hoa mận. Nguyễn Diệu Tình thức năm sáu ngày mới xong việc, kết quả đến buổi chiều ma ma bên cạnh kế mẫu kéo nàng ra khỏi phòng, bắt nàng quỳ ba ngày ba đêm ở trong tuyết.

Nguyễn Diệu Tình đã vô số lần tưởng tượng cha nàng sẽ xuất hiện để cứu nàng, đáng tiếc nàng vẫn thất vọng.

Thật là lạnh. Nguyễn Diệu Tình mơ mơ màng màng suy nghĩ, ý thức lâm vào bóng tối, trong khoảnh khắc kia, đáy lòng của nàng lại cảm thấy vô cùng vui mừng, cuối cùng cũng đã hôn mê, bất tỉnh nên không cảm giác được đau đớn.

Thật tốt.

...

Tiết thượng nguyên đã qua, Thượng Kinh vẫn lạnh lẽo, thậm chí bầu trời vẫn phủ đầy tuyết dày.

Nguyễn Diệu Tình bị đánh thức bởi cái lạnh thấu xương và cơn đau âm ỉ từ đầu gối. Khi nàng mở mắt ra, nàng nhìn thấy tuyết dày trên mặt đất. Đôi mắt nàng mở to đầy hoài nghi, rồi nàng quay đầu lại nhìn như muốn xác minh điều gì đó.

Đương gia chủ mẫu của Nguyễn phủ - Tạ Thị phái hai ma ma tới, khi thấy Nguyễn Diệu Tình vẫn dám nhìn loạn khắp nơi, họ lập tức xụ mặt tiến lên đẩy nàng một cái, nghiêm nghị giáo huấn: "Cô nương tốt nhất là nên đàng hoàng một chút, phu nhân đã thông báo cho lão nô, cần phải nhìn chằm chằm vào cô nương quỳ đàng hoàng ba ngày ba đêm."

Đúng rồi, nàng đã trở lại về. Từ khi kế mẫu vào cửa, phạt quỳ bị đói chính là chuyện bình thường như cơm bữa, cộng với tuyết rơi nhiều và việc quỳ ba ngày ba đêm chính là mùa động mà nàng mười ba tuổi, là ngày mà Phúc Nhạc Quận chúa cử hành tiệc ban thưởng.

Nguyễn Diệu Tình đưa lưng về phía ma ma mừng đến mức chảy nước mắt, nàng không nhịn được mà giơ tay lên sờ mặt mình một cái, ưm ưm, nó vẫn ở đây, thật tốt! Thật tốt! Nàng cũng không muốn chịu đựng sự đau khổ khi bị lột da mặt lúc còn sống, thật sự là quá đau hu hu.

Kích động khóc một lúc lâu, Nguyễn Diệu Tình mới bình tĩnh lại, cảm giác lạnh thấu xương trên đầu gối khiến nàng hít một hơi thật sâu. Không biết có phải vì cảm giác bị lột da mà cảm giác đau đớn của nàng càng nhạy cảm hơn hay không, Nguyễn Diệu Tình chỉ cảm thấy chỗ đau trên đầu gối càng không thể chịu đựng, nước mắt trực tiếp rơi xuống, hu hu, thật là đau, nàng cũng không muốn chịu khổ nữa.

Khí hậu ở Thượng Kinh đã lạnh rồi, tuyết rơi dày đặc mấy ngày nay, nhiệt độ càng thấp hơn, dưới mái hiên còn có một vài bông tuyết đang rơi.

Trong cơn gió bắc lạnh lẽo, nước mắt nàng rơi xuống, khuôn mặt đau nhức vì vết cắt của cái lạnh, Nguyễn Diệu Tình vội vàng giơ tay lên lau nước mắt, ngẩng đầu lên, nuốt nước mắt trở về.

Nguyễn Diệu Tình còn nhớ lần trước bị kế mẫu phái ma ma tới nhìn nàng bị phạt quỳ ba ngày ba đêm, hai chân nàng thiếu chút nữa bị phạt đến hỏng, khi thời tiết thay đổi liền đau đớn khó nhịn, ngày mưa dầm lại không thể ngủ được.