Nữ chính kiêu hãnh về vẻ đẹp của mình x Nam chính nham hiểm, xảo quyệt và độc ác
+++
Nguyễn Diệu Tình nằm trong tầng hầm tối tăm và ẩm ướt, dưới người có cảm giác lạnh lẽo và nhớp nháp, cóng đến mức khiến nàng cảm thấy choáng váng, một cảm giác đau đớn giống như lột da xẻ thịt truyền tới từ trên mặt, nàng không nhịn được mà run lập cập, đầu dần dần thanh tỉnh.
Khi một đôi tay cầm dao găm không ngừng lắc lư trước mắt nàng, chỗ đau trên mặt càng ngày càng rõ ràng, Nguyễn Diệu Tình cố gắng mở to hai mắt muốn thấy rõ người trước mắt, nhưng chỉ có thể nhìn thấy một mảng tối đen.
Quá đau, quả thực quá đau, Nguyễn Diệu Tình không nhịn được mà muốn kêu lên thành tiếng, nhưng khi nàng há miệng ra, nàng cũng không nghe thấy mình phát ra bất cứ âm thanh nào, nhưng rõ ràng nàng còn có thể nghe thấy âm thanh tí tách tí tách ở trong lỗ tai, đây là xảy ra chuyện gì?
Nỗi sợ hãi khủng khϊếp gần như khiến Nguyễn Diệu Tình phát điên rồi, nàng vốn nhát gan rụt rè, bây giờ còn gặp chuyện đáng sợ như vậy, nước mắt lăn xuống, nàng không ngừng há to miệng, im lặng kêu "Cứu mạng cứu mạng" .
"Nhanh như vậy liền tỉnh rồi à?" Bên tai truyền tới một âm thanh lạnh lùng như cú đêm, mang theo sự tiếc nuối và ngưỡng mộ kỳ lạ, "Chậc chậc, ta đã lột da trên mặt của hàng trăm người, nhưng chưa bao giờ nhìn thấy người nào xinh đẹp như ngươi."
Nguyễn Diệu Tình sợ đến toàn thân lạnh ngắt, liều mạng muốn giãy giụa, đáng tiếc toàn thân trên dưới không có một chút khí lực, nước mắt của nàng rơi càng ngày càng nhiều. Nguyễn Diệu Tình không biết tại sao người này phải làm như vậy, nàng chỉ cảm thấy càng ngày càng đau càng ngày càng đau, đau đến mức nàng ước gì có thể lập tức chết đi.
Cảm giác dao găm lướt qua má và âm thanh bị kéo da cho Nguyễn Diệu Tình biết, nàng còn sống. Nguyễn Diệu Tình trợn to hai mắt, mặc dù không thấy rõ, nhưng nàng vẫn há to miệng và không phát ra tiếng động, thầm lặng nói: "Ta thấy đau quá, ta thật sự đau quá! Gϊếŧ ta đi, van cầu ngươi, ta thật sự cảm thấy rất đau a!"
"Gϊếŧ ngươi?" Giọng nói lạnh lùng lại vang lên, mang theo cảm giác tiếc nuối, "Vậy cũng không được, ta biết ngươi rất đau, đau đến mức không muốn sống, nhưng rất đáng tiếc, người chết rồi sẽ ảnh hưởng đến cảm nhận của da mặt, nếu muốn làm được mặt nạ, cần phải lột da của người còn sống thì mới là thứ tốt nhất."
Nguyễn Diệu Tình lâm vào tuyệt vọng, còn tuyệt vọng hơn so với việc quỳ ở trong tuyết ba ngày ba đêm vào năm mười ba tuổi nhưng vẫn không thể chờ được cha tới.