Thiên Tử thành là kinh đô của nước Đại Sở ở phàm giới, An gia chính là một trong ba gia tộc tu chân nổi tiếng lẫy lừng trong Thiên Tử thành này, hơn nữa uy thế của ba gia tộc tu chân này mơ hồ vượt trên cả hoàng quyền.
Dù sao trong mắt phàm nhân không có linh căn, những tu sĩ của các gia tộc tu chân đều là những người có thể ngự kiếm phi hành, chẳng khác gì thần tiên trong truyền thuyết.
"Gia chủ, hạ nhân đến báo, Liễu thị đêm qua sinh hạ một bé gái, mong gia chủ ban tên."
An Khải Hoán đang cần cù cày cấy ở biệt viện hơi dừng động tác, bực bội nói: "Mới sinh ra thì cần gì phải ban tên! Cứ gọi tạm là An Thập Cửu, đợi năm tuổi kiểm tra linh căn rồi đặt tên cũng không muộn."
Gia tộc mới ban cho ông ta mười thị thϊếp, lát nữa ông ta phải đến biệt việt khác cày cấy, nhiệm vụ gia tộc giao cho ông ta là ba năm sinh năm mươi đứa con, tính ra còn ba mươi mốt đứa con chờ gieo giống, nghĩ đến đã thấy bực mình.
"Vâng, gia chủ." Hạ nhân đến bẩm báo, sờ sờ tiền thưởng Liễu thị cho, do dự một lát, lại lấy hết can đảm nói tiếp, "Gia chủ, nghe bà đỡ của Liễu thị nói, tiểu Thập Cửu kia sinh ra không khóc mà lại cười, kỳ quái vô cùng, mong gia chủ đến xem xét một chút."
"Không khóc mà lại cười?" Mỹ nhân đang ở dưới thân An Khải Hoán kêu lên một tiếng kinh ngạc, ôm lấy cánh tay An Khải Hoán, e dè nói, "Chẳng lẽ thật sự là yêu nghiệt?"
"Sao vậy, ái thϊếp tò mò?" An Khải Hoán đưa tay vuốt ve khuôn mặt Tần thị, trêu ghẹo nói, "Vậy không bằng gia chủ ta chiều ý nàng, đứng dậy đến chỗ Liễu thị xem thử một chút?"
"Gia chủ..." Tần thị kéo dài giọng làm nũng, khiến hạ nhân ngoài cửa run lên, thầm nghĩ Tần thị này quả thật có chút bản lĩnh, khó trách có thể được gia chủ yêu thích. "Thϊếp sao nỡ xa chàng, hơn nữa, chàng khó khăn lắm mới đến chỗ thϊếp một lần, thϊếp còn muốn sinh thêm một đứa con cho chàng nữa, gia chủ đừng phụ lòng thϊếp."
"Ái thϊếp quả là người có phúc khí, thôi được rồi, xem như nể mặt Thành nhi và Hoàn nhi, hôm nay gia chủ sẽ chiều ý nàng." An Khải Hoán không để ý đến hạ nhân ngoài cửa nữa, dốc sức vào sự nghiệp cày cấy.
Hạ nhân ngoài cửa nghe được ý của chủ tử trong phòng, cũng biết gia chủ không có ý định đi gặp Liễu thị, liền thức thời rời đi, đến chỗ Liễu thị thuật lại mọi chuyện.
"Quả nhiên là tiện nhân Tần thị kia!"
Khuôn mặt Liễu thị có chút méo mó, Tần thị kia có thể sinh, trong năm đứa con, lại có hai đứa con có linh căn, thật sự là mẹ quý nhờ con, ăn ngon mặc đẹp ở tốt không nói, còn thích ra vẻ chủ mẫu, thường xuyên ưỡn bụng khoe khoang, đi kiếm chuyện với những thϊếp thất như bọn họ.
Càng trẻ càng đẹp thì càng bị Tần thị kia ghen ghét, còn những ai từng sai khiến Liễu thị như nha hoàn thì tất nhiên là đều xếp hạng nhất trong danh sách tiện nhân trong lòng Liễu thị.
Anh Thanh Ly trong tã lót ăn no uống đủ, nhìn chằm chằm khuôn mặt méo mó của Liễu thị một lúc, thầm nghĩ, mẹ à, mẹ cũng đừng ghen tị quá, đợi thêm vài ngày nữa, An Thanh Miểu năm tuổi kia kiểm tra ra đơn linh căn, sau này mẹ còn phải liên thủ với Tần thị, đi đối phó với mẹ của An Thanh Miểu, lúc đó mẹ tha hồ có đất dụng võ.
Quả nhiên, hai ngày sau, An Khải Hoán- con trai thứ hai của An gia, có con gái là An Thanh Miểu, khi kiểm tra đã phát hiện linh căn đơn thủy hiếm thấy, đã làm chấn động cao tầng An gia.
Người có linh căn trên thế gian vốn đã hiếm có, hơn nữa người có linh căn, cũng đa phần là linh căn tạp, linh căn tứ linh căn ngũ gì đó. Còn linh căn đơn, cho dù ở tu chân giới rộng lớn trong truyền thuyết cũng là bảo bối, huống chi là An gia sống tạm bợ ở thế tục.
Sáu trăm năm rồi, An gia mới lại có một người có linh căn đơn, điều này khiến cho cả lão tổ Trúc Cơ đang bế quan cũng phải xuất quan, đích thân ban tên cho linh căn đơn thủy này.
Đương nhiên do một nhược điểm lớn khác của linh căn đơn thủy, cao tầng An gia đã phong tỏa tin tức, thống nhất cách nói, chỉ tuyên bố ra ngoài An Thanh Miểu là song linh căn thủy mộc, chỉ là trong đó thủy linh căn có độ tinh khiết khá cao.
An gia ở Thiên Tử thành ăn mừng toàn tộc, An Khải Hoán và Trần thị càng thêm vui mừng khôn xiết.
An Khải Hoán được gia tộc ban thưởng Trúc Cơ đan, Trần thị cũng được hứa gả cho An Khải Hoán làm chính thất, được phép dọn vào An gia chủ trạch trước thời hạn, chọn ngày tổ chức hôn lễ cho nàng ta và An Khải Hoán.
Có người vui mừng khôn xiết, có người lại sốt ruột đến mức nhảy dựng lên.
Đầu tiên là Tần thị không ngồi yên được nữa, vốn dĩ có hai đứa con tam linh căn làm chỗ dựa, nếu không có gì bất ngờ, người bên cạnh An Khải Hoán phải là nàng ta, ai ngờ Trần thị lại bất ngờ xuất hiện, không chỉ cắt đứt giấc mơ làm chính thất của nàng ta, mà còn cản trở tiền đồ của con nàng ta.
Cứ cách năm sáu năm, An gia sẽ đưa năm đứa trẻ có thiên phú nhất trong tộc đến An gia bản gia trong truyền thuyết.
Theo kinh nghiệm trước đây, cặp con trai con gái tam linh căn của Tần thị có tư chất cực tốt, rất có hy vọng được đi, nhưng An Thanh Miểu đột nhiên xuất hiện, cướp mất một suất, hơn nữa An gia rộng lớn này, mỗi năm còn có mấy chục đứa trẻ ra đời, biết đâu lại xuất hiện thêm tam linh căn song linh căn gì đó, lại cướp mất một suất nữa.
Vì vậy, Tần thị cảm thấy vô cùng nguy hiểm, liền liên kết với hai đứa con của mình, khóc lóc đến trước mặt An Khải Hoán, ủy khuất nói không dám mong được cùng An Khải Hoán sống đến già nữa, chỉ cầu nhất định phải giữ được suất đi bản gia cho hai đứa con.
An Khải Hoán đã có được Trúc Cơ đan, chuẩn bị bế quan Trúc Cơ, nhịn không được sự thiếu kiên nhẫn, an ủi Tần thị vài câu, lại giảng giải đạo lý cho An Thanh Thành và An Thanh Hoàn, nói rằng suất đi bản gia không phải do ông ta có thể quyết định.
Hơn nữa trong năm suất, nếu con cái của ông ta chiếm ba suất, khó tránh khỏi việc khiến các thúc bá huynh đệ khác bất mãn, thay vì cầu xin ông ta thì chi bằng chăm chỉ tu luyện, dựa vào thực lực đánh bại những người cạnh tranh tam linh căn khác.
An Thanh Thành và An Thanh Hoàn được cha mình khích lệ, tự nhiên là tràn đầy đấu chí, bày tỏ muốn tu luyện chăm chỉ hơn, đánh bại những người cạnh tranh tam linh căn khác.
Tần thị ngoài miệng đáp ứng, nhưng vẫn suy nghĩ lâu dài, nàng ta chỉ là một phàm nhân, nhan sắc tàn phai, không ngồi được vào vị trí chính thất, con cái của mình cũng có khả năng rời xa nàng ta, nàng ta còn phải tính toán thêm cho mình.
Vì vậy, liền liên lạc với những thϊếp thất có tiền đồ của An Khải Hoán, mỹ kỳ danh rằng chúc mừng gia chủ sinh được quý tử, trên thực tế là vì cái gì, người tham gia đều biết rõ.
Liễu thị mang theo An Thanh Ly còn quấn tã lót, cũng tích cực tham gia vào đó, khổ nỗi An Thanh Ly còn chưa đầy tháng, phải chịu đựng sự xóc nảy của xe ngựa, nôn sữa đầy người, nỗi khổ không nói nên lời, chỉ có thể oa oa khóc, bày tỏ sự bất mãn.
"Các muội muội, cuối cùng cũng đến đông đủ rồi." Tần thị tiều tụy hơn rất nhiều cuối cùng cũng lên tiếng, khó có được lúc hạ thấp tư thái, trong lòng rất hối hận vì lúc trước đã tát Trần thị một cái.
Thực ra trong số những tiểu thϊếp có mặt, có rất nhiều người khi mang thai đều từng bị Tần thị tát. Tần thị ghen tuông, người của An gia ai mà không biết, hai đứa con tam linh căn chính là vốn liếng để nàng ta kiêu ngạo.
Cho hạ nhân lui ra, một phòng toàn phụ nữ, mang theo mấy đứa trẻ chưa đầy năm tuổi, cau mày tụ tập lại với nhau. Dù sao trước kia gia chủ chưa cưới vợ, mọi người đều là thϊếp thất, tuy có xích mích, nhưng cũng không đến mức ai hơn ai.
Nhưng bây giờ chính thất đã được xác định, Trần thị nghiễm nhiên cao hơn bọn họ một bậc, sau này ăn mặc tiêu xài và thưởng phạt, đều sẽ giao cho chính thất này, làm sao bọn họ yên tâm được.
Hơn nữa, con gái của Trần thị ưu tú như vậy, nói khó nghe một chút, e rằng ngay cả gia chủ An Khải Hoán cũng sẽ nghe lời con gái của Trần thị, vậy những di nương như bọn họ, thật sự là tiền đồ khó đoán.
An Thanh Ly nghe những người phụ nữ trong phòng, ngươi một lời ta một tiếng oán trách khóc lóc, còn nói muốn chị em đồng lòng, nếu chính thất bất nhân, bọn họ sẽ liên kết lại với nhau, cầu xin gia chủ chủ trì công đạo cho bọn họ.
Đây đều là thϊếp thất của cha ruột cô, phải nói, thật sự là người nào cũng xinh đẹp, mỹ nhân đầy phòng, e rằng so với hậu cung của hoàng đế cũng không kém cạnh.