Đại Lão Huyền Học Xuống Núi, Bảy Anh Trai Đều Đi Bán Muối

Chương 4: Yến Thần Thất

Máu tươi đầm đìa, nhìn mà kinh hãi!

“Á! Á…”

Tiếng kêu kinh hãi liên tiếp vang lên.

Mà Lục Kiến Đình vẫn luôn đứng bên cạnh quan tài trông có vẻ bình tĩnh nhưng con ngươi chợt co rút, líu lưỡi nghẹn họng.

Triệu Kim Tuệ nhìn phản ứng của mọi người còn tưởng rằng thật sự là đứa con trai nào đó của mình đã gϊếŧ người, vì thế bà ta cũng tức giận đi qua đó.

Nhưng bà ta vừa thò đầu cũng ré lên một tiếng “á.”

Bà ta hét lên với vẻ kinh hoàng và sợ hãi: “Không thể nào! Không phải… nhất định không phải…”

Thiếu nữ vung nhẹ chiếc quạt, cười tươi như hoa nở: “Lục phu nhân, Không thể nào cái gì? Không phải cái gì?”

Triệu Kim Tuệ ngẩng đầu, lúc này mới phát hiện ra vậy mà thiếu nữ trước mặt lại trông có ba phần giống với mình hồi còn trẻ, hô hấp của bà ta gần như dừng lại, giọng nói run rẩy đến mức suýt chút nữa thì không thành câu: “Cô… rốt cuộc cô là ai?”

Giọng nói của thiếu nữ vang vọng: “Yến Thần Thất.”

Cô hơi dừng lại một lúc rồi lại nói: “Có điều, trước mặt tôi ba tuổi vẫn còn một cái tên khác, là Lục Tâm Niệm!”

“Không, không thể nào!” Triệu Kim Tuệ đã hoàn toàn mất đi lý trí, bà ta sụp đổ la lên: “Tuyệt đối không thể nào!”

Mấy năm qua, thi thoảng bà ta lại nằm mơ thấy Lục Tâm Niệm thất khiếu chảy máu tới tìm bà ta đòi mạng, khiến cho tinh thần của bà ta đã sớm chịu đủ sự tra tấn dày vò.

Bây giờ, bà ta lại nhìn thấy bộ dáng chết thảm của Lục Tâm Niệm năm ấy, cảm giác sợ hãi, căng thẳng và vô lực giống một một con quỷ bóp chặt cổ của bà ta.

“Mẹ, mẹ ơi!” Lúc này, con gái nuôi của nhà họ Lục – Lục Tâm Dao mặc lễ phục màu vàng hở lưng vội vàng đỡ bà ta lên, giơ tay vuốt lưng giúp bà ta.

“Mẹ, mẹ đừng nghe cô ta nói lung tung, con mới là Tâm Niệm của mẹ!”

Lúc nhà họ Lục nhận nuôi cô ta thì cô ta đã được bốn tuổi rồi, có thể nhớ được rõ ràng thân thế của mình.

Hiển nhiên cô ta cũng biết tại sao nhà họ Lục lại nhận nuôi cô ta cho nên cho dù con gái ruột thật sự của nhà họ Lục còn sống thì cô ta cũng không sợ, bởi vì nhà họ Lục hoàn toàn sẽ không nhận.

Triệu Kim Tuệ nhìn cô ta, lúc này mới từ từ phản ứng lại.

Lúc trước hai mắt của Lục Tâm Niệm bị chính tay bà ta chọc mù, mà con tiện nhân tên Yến Thần Thất này lại có đôi mắt xinh đẹp, xán lạn như sao, làm sao có khả năng là Lục Tâm Niệm được chứ.

Bà ta ưỡn thẳng sống lưng, cười nhạo Yến Thần Thất và chửi: “Tôi thấy cô thèm tiền đến phát điên rồi thì có? Con gái Tâm Niệm của tôi vẫn còn hoàn hảo ở ngay đây mà cô dám tới đây mạo nhận nó, đúng là to gan ngông cuồng, không biết xấu hổ!

Nể mặt hôm nay là sinh nhật của chồng tôi, nếu cô quỳ xuống dập đầu trước chồng tôi ba cái thì chuyện này coi như xong, còn bằng không, tôi sẽ lập tức báo cảnh sát kiện cô tội lừa đảo!”