Thiếu niên ngẩng đầu, ánh mắt quật cường: “Chuyện này huynh đừng quản, đệ đi bốc gạch, bán quần xà lỏn, cho dù có xẻ thịt của đệ thì đệ vẫn phải nuôi sống nó! Huynh mau lấy một viên Hồi Sinh đan cho nó ăn đi!”
Ông cụ hừ lạnh một tiếng, không nói thêm gì nữa mà chuyển tầm nhìn lên người bé gái trong lòng đối phương.
Nhìn kỹ như vậy sau đó lại bấm ngón tay tính toán, ông lập tức kinh ngạc.
Không ngờ đấy, vậy mà bé gái này lại sinh vào giờ âm ngày âm, tháng âm, năm âm!
Trời sinh chính là người kiếm sống bằng nghề huyền học này!
Đại đồ đệ của ông đã lên trên làm thống lĩnh rồi, nhị đồ đệ xuống dưới làm quân vương, qua mấy chục năm nữa là ông cũng sẽ phi thăng, đang phát sầu vì không biết đi đâu kiếm một tiểu đồ đệ có thiên phú dị bẩm về để kế thừa phái Mao Sơn đây, nhưng không phải lần này đã tự tìm tới cửa rồi sao?
Ngày mai ông sẽ đi mua một cây kẹo cho bé gái này điểm chỉ lên thư bổ nhiệm chưởng môn Mao Sơn.
Chỉ cần Mao Sơn không diệt môn trong tay ông thì con đường tu hành của ông cũng coi như viên mãn rồi.
Tuy rằng trong lòng ông đã có quyết định nhưng ngoài mặt vẫn giả bộ khó xử.
“Có thể giữ bé gái này lại nhưng Mao Sơn chúng ta không nuôi người không liên quan gì, sau này nó phải theo họ ta, hôm nay mùng bảy, lại vừa đúng lúc mặt trời lên, bắt đầu từ hôm nay, nó sẽ tên là Yến Thần Thất.”
Thiếu niên mừng rỡ: “Cảm ơn sư huynh!”
…
Mười bảy năm sau.
Hoa Đô, nhà họ Lục.
Hôm nay là sinh thần năm mươi tám tuổi của gia chủ nhà họ Lục – Lục Kiến Đình, trước cửa nhà họ Lục đầy ắp xe sang, thảm đỏ trải mười dặm, khách khứa tới tham dự bữa tiệc lại càng không phú thì quý.
Lục Kiến Đình dẫn bảy đứa con trai hát một bài “Fight to win.”
Triệu Kim Tuệ dẫn con gái nhảy một bản “Nghê thường vũ y vũ.”
Đang lúc bầu không khí náo nhiệt được đẩy đến cao trào, tâm lý của bành trướng của người nhà họ Lục cũng đạt đến đỉnh cao thì ngoài sân lại truyền tới tiếng nhạc đám ma buồn nẫu ruột.
Sau đó, chỉ nhìn thấy một người mặc đồ tang, nghênh ngang bước vào trong sân.
Bốn người thổi kèn Xô-na, bốn người kéo đàn nhị, còn có bốn người đang hát.
Nghe kỹ thì hình như bọn họ đang tấu bản nhạc đám ma [Lễ tang lớn]!
Lục Kiến Đình lập tức nổi cơn tam bành: “Các người là ai hả? Bảo vệ đâu, mau đuổi bọn họ ra ngoài cho tôi!”
Nhưng bảo vệ lại không tới mà lại có mười tám vệ sĩ mang theo vòng hoa, trực tiếp bao vây Lục Kiến Đình.
Lục Kiến Đình nghiến răng, tức đến run người, ông ta tức giận quát: “Rốt cuộc là ai kêu các người tới hả? Cút hết ra ngoài cho tôi, bằng không tôi sẽ báo cảnh sát!”
“Là tôi đấy!”
Một giọng nói trong trẻo và êm tai truyền tới từ ngoài cửa, mọi người liếc mắt nhìn qua, chỉ trông thấy một thiếu nữ xinh đẹp tuyệt trần, bước chân nhẹ bẫng chậm rãi đi vào trong.
Cô mặc áo sơ mi màu trắng, bên dưới là váy mã diện màu đỏ.
Làn da trắng như tuyết, mi mục như họa.