Kiếp trước, Tô Tình chỉ biết vùi đầu vào học tập và công việc, hoàn toàn không quan tâm đến cảm nhận của Chu Dục Văn, nên kiếp này cô nhất định phải gạt bớt những mối quan tâm khác, để cùng anh hưởng thụ khoảng thời gian yêu đương ngọt ngào thời đại học này.
Sau đó, khi tốt nghiệp, bọn họ sẽ kết hôn.
Sau khi kết hôn, Chu Dục Văn nhất định sẽ trở thành một tiểu thuyết gia nổi tiếng.
Còn cô, sẽ trở thành một nhà thiết kế xuất sắc.
Hai người sẽ trở thành cặp đôi thần tiên quyến lữ khiến bao người ngưỡng mộ!
Dựa theo quỹ đạo cuộc đời của kiếp trước, căn tin chính là nơi mà Tô Tình và Chu Dục Văn quen biết. Vì vậy, khi cô bạn cùng phòng Trịnh Nghiên Nghiên rủ rê: "Này, tớ có hẹn với mấy người bạn, hay là chúng ta đến căn tin đánh bài đi?"
"Được đó!" Tô Tình không chút do dự đã lập tức đồng ý. Lời đồng ý quá đỗi dứt khoát của cô khiến Trịnh Nghiên Nghiên thoáng ngây người một lát, cô nàng này lại dễ nói chuyện đến vậy sao? Nhìn cô ấy có vẻ lạnh lùng mà?
Dường như Tô Tình cũng nhận ra phản ứng của mình có phần hơi khác lạ, bèn cười gượng gạo nói: "Ở trong ký túc xá chán quá, tớ cũng đang muốn ra ngoài đi dạo một phen."
"À."
Bởi vì hôm nay là lần đầu tiên gặp lại "người chồng tương lai", nên kiểu gì thì kiểu Tô Tình cũng phải ăn diện một chút. Mà xét cho cùng, ở kiếp trước cô cũng là một nhà thiết kế khá có tài, lại rất am hiểu khoản trang điểm, chỉ tiếc là trong tay Tô Tình mười chín tuổi chỉ có duy nhất một thỏi son môi.
Được rồi, không cần trang điểm nữa.
Khi nhìn vào gương, sẽ thấy làn da cô trắng hồng, tràn đầy sức sống, đây là vẻ đẹp tự nhiên, không cần son phấn, chỉ cần thế này chắc cũng đủ hớp hồn Chu Dục Văn rồi!
Tô Tình thầm đắc ý một phen rồi chọn đại một bộ quần áo bao gồm áo phông rộng màu đen phối với chân váy xếp ly màu trắng, để lộ ra đôi chân dài trắng nõn nà, bên dưới sẽ kết hợp với một đôi giày thể thao màu trắng.
Cô ngắm nhìn đôi chân dài thon gọn của mình, trong lòng càng thêm vui vẻ, đúng là tuổi trẻ thật tốt.
Nhưng niềm vui chẳng kéo dài được bao lâu, đã bị Trịnh Nghiên Nghiên bước vào phá hỏng: "Cậu xong chưa? Đi được chưa nào?"
Thật ra, chiều cao của Trịnh Nghiên Nghiên cũng không hơn Tô Tình là bao, nhưng đôi chân của cô ấy lại có vẻ dài hơn Tô Tình một chút. Hơn nữa từ hồi đại học, Trịnh Nghiên Nghiên đã biết trang điểm hơn Tô Tình rồi.
Nhìn hình tượng của cô ấy lúc này là biết, cô nàng đang mặc một chiếc áo chống nắng màu trắng, bên trong là áo hai dây ngắn màu đen, kết hợp với quần short jean màu xanh, khoe trọn vòng eo thon gọn và đôi chân dài miên man. Cô ấy lại đi một đôi tất ngắn màu trắng.
Dù cách ăn mặc khá là đơn giản, lại có thể tôn lên vóc dáng cao ráo của Trịnh Nghiên Nghiên.
Từ kiếp trước, Tô Tình đã luôn ghen tị với vóc dáng của Trịnh Nghiên Nghiên rồi, mỗi lần đi chơi cùng nhau, cô đều nói Chu Dục Văn cứ nhìn chằm chằm vào đôi chân dài của Trịnh Nghiên Nghiên mãi.
Đương nhiên là lúc đó Chu Dục Văn không thừa nhận, anh nói cô đã suy nghĩ quá nhiều rồi.
Nhưng Tô Tình vẫn khăng khăng nói: "Anh đừng có lừa em"
"Nói thật đi, em đẹp hơn hay là Trịnh Nghiên Nghiên đẹp hơn. Nói thật đi, em không giận đâu."
"..."
Thế nhưng Tô Tình vốn là kiểu phụ nữ có tính chiếm hữu rất cao, bất kể đối phương là ai, cô cũng ghen. Đương nhiên là cô từng ghen với Trịnh Nghiên Nghiên, ghen với Thẩm Ngọc… có thể nói, toàn bộ những cô gái từng xuất hiện xung quanh Chu Dục Văn, cô đều ghen với bọn họ cả.
Ở thời điểm hiện tại, mặc dù trong lòng có chút ghen tị với đôi chân dài của Trịnh Nghiên Nghiên, nhưng Tô Tình đã nhanh chóng gạt bỏ ý nghĩ đó ra khỏi đầu mình, dù sao thì Chu Dục Văn cũng chỉ thích một mình cô thôi, vẫn nên nhanh chóng đi gặp "chồng tương lai" của mình thôi nào!
Nghĩ đến đây, Tô Tình vui vẻ cùng Trịnh Nghiên Nghiên đi đến căn tin.
Nhìn thấy khuôn mặt không thể giấu nổi niềm vui sướиɠ của Tô Tình, Trịnh Nghiên Nghiên lập tức mở miệng hỏi: "Này, nhìn biểu cảm trên gương mặt cậu lạ lắm, có vẻ như cậu đã biết chúng mình sắp gặp ai đó rồi thì phải? Cậu biết Thường Hạo à?"
"Thường Hạo là ai? Tớ không biết." Tô Tình cười nói.
"Vậy là cậu quen với người bạn đi cùng Thường Hạo sao? À đúng rồi, hình như cậu ấy cùng quê với cậu thì phải?" Trịnh Nghiên Nghiên chợt nhớ ra điều gì đó.
Nghe đến đây, nụ cười trên mặt Tô Tình thoáng cứng lại.
"Hừ, quả nhiên… cậu quen người ta đúng không? Là bạn trai của cậu hả?" Trịnh Nghiên Nghiên tinh ý nhận ra sự khác lạ trên khuôn mặt Tô Tình.
Khuôn mặt nhỏ xinh của Tô Tình lập tức đỏ bừng: "Ôi trời, bạn trai cái gì? Cậu nói linh tinh gì thế!"
"Còn giả vờ nữa! Nhìn mặt cậu là biết rồi! Ôi chao, Tô Tình ơi, không ngờ một cô bé ngoan ngoãn như cậu cũng có bạn trai rồi cơ đấy!"
"Gì chứ! Còn chưa phải bạn trai đâu!"
Tuy anh ấy là "chồng tương lai" của cô, nhưng hiện tại vẫn chưa phải là bạn trai đâu.
Và đương nhiên, câu nói giấu đầu lòi đuôi của Tô Tình không có tác dụng gì, vì Trịnh Nghiên Nghiên đã khẳng định được rồi, đồng thời trong lòng cô ấy cũng bắt đầu tò mò về chàng trai kia, rốt cuộc là anh chàng nào lại có sức hút với Tô Tình như vậy?