Nhà họ Chu cho cô 300 ngàn tệ (khoảng 1 tỷ 50 triệu đồng), nhưng sau đó, cô đã dùng toàn bộ số tiền này để sửa sang nhà cửa. Hơn nữa, cả nhà họ Chu và nhà họ Tô đều sinh con một, bọn họ chỉ có duy nhất một đứa con như vậy, hôn nhân lại là chuyện cả đời, đương nhiên phải suy xét thật kỹ.
Cứ như vậy, năm này qua năm khác, ngày càng nhiều bạn bè bên cạnh Tô Tình kết hôn. Mỗi lần như vậy, cô đều cho rằng, tuy Chu Dục Văn không phải người đàn ông tốt nhất nhưng chắc chắn là người phù hợp nhất với cô!
Bên cạnh cô có những người bạn lấy chồng giàu có, nhưng đàn ông có tiền thì hay lăng nhăng, đó là còn chưa kể đến những tật xấu khác nữa. Đáng ghê tởm nhất là, bọn họ lăng nhăng thì cũng thôi đi, nhưng những người đàn ông đó còn không hề biết tôn trọng phụ nữ, thậm chí bọn họ còn không coi phụ nữ là một con người.
Lại có những người đàn ông keo kiệt, đã kết hôn rồi mà cái gì cũng muốn chia đôi, hoặc là trong tay không có tiền mà thích ra vẻ ta đây giàu có!
Chứng kiến nhiều cuộc hôn nhân như vậy, càng ngày Tô Tình càng cảm thấy, chồng cũ của cô là một người đàn ông đáng quý vô cùng.
Ngay khi Tô Tình đang hối hận vì đã ly hôn với Chu Dục Văn, thì cô bạn đồng nghiệp vốn mê tiểu thuyết lại hớt hải chạy đến tìm cô: "Chị Tình Tình, chị xem, có phải đây là anh rể không?"
Tô Tình nhìn vào màn hình điện thoại, đúng là ảnh chụp của Chu Dục Văn rồi. Bên trên còn viết "Mười hai Thiên Vương"?
Cái gì là mười hai Thiên Vương chứ?
"Chị ơi! Ngay cả mười hai Thiên Vương mà chị cũng không biết sao? Bọn họ đều là những tác giả viết tiểu thuyết nổi tiếng đó, một năm kiếm được mấy triệu tệ à nha!"
"Hả? Thiệt hay giả vậy? Chồng của Tô Tình một năm kiếm được đến mấy triệu tệ sao?"
"Để tôi xem nào! Cho tôi xem với!"
Một câu "Mấy triệu tệ" đã khiến đám đồng nghiệp của Tô Tình vô cùng kinh ngạc, mọi người đều vây quanh xem chiếc điện thoại của cô em đồng nghiệp kia.
"Đúng là Chu Dục Văn thật kìa?"
"Tô Tình, đây thật sự là chồng của cô à?"
Một đám đồng nghiệp văn phòng ở bên kia xì xào bàn tán, thì ở bên này trong lòng Tô Tình ngấm ngầm tự hào.
Nhưng đúng vào lúc ấy, đột nhiên có người mở miệng nói: "Chồng cái gì! Đã là chồng cũ rồi!"
"Ồ đúng nha! Tô Tình, cô ly hôn rồi mà!"
"Ôi, sao cô lại ngốc như vậy? Có một người chồng tài hoa đến mức này, sao còn muốn ly hôn?”
Một câu nói trực tiếp khiến Tô Tình giận đến đen mặt, cô đưa mắt nhìn một đám đồng nghiệp đang mỉa mai bên kia.
Đứng trước tình huống kiểu này, cô chỉ muốn đâm chết hết bọn họ! Rõ ràng là lúc ấy chính bọn họ đã xúi giục cô ly hôn!
Ngày ly hôn, bọn họ còn lôi kéo cô đi ăn cơm, nói cái gì mà tận hưởng đêm độc thân vui vẻ!
Bây giờ tất cả lại quay sang trách cô ư?
Còn có nữ đồng nghiệp không biết xấu hổ nói: "Này, Tô Tình, hiện giờ chồng cũ của cô đã có đối tượng chưa? Cô có thể giới thiệu anh ấy giúp tôi không?"
"Cút!"
Nghe được câu này, dù tính tình có tốt đến đâu, chắc chắn cũng phải nổi giận.
Trên thực tế, suy nghĩ của đàn ông và phụ nữ sau khi trùng sinh có sự khác nhau về bản chất. Ý nghĩ đầu tiên nảy lên trong đầu đàn ông khi trùng sinh vĩnh viễn là quyền - tiền - sắc.
Có một câu nói rất đúng, không có gã đàn ông nào không háo sắc. Nếu như anh ta không háo sắc thì khẳng định là trong tay anh ta không có tiền.
Ngay cả một người thuần túy yêu thương chiến sĩ như Biên Học Đạo [1], sau khi trùng sinh cũng che chở đủ kiểu đối với người trong mộng của anh ta, nhưng chẳng phải anh ta vẫn muốn đi tìm những người phụ nữ khác hay sao?
Nhưng phụ nữ sống lại sẽ không cân nhắc đến những thứ này, đại đa số bọn họ chỉ muốn bù đắp những tiếc nuối trong quá khứ mà thôi. Mà tiếc nuối lớn nhất ở kiếp trước của Tô Tình, chính là đã ly hôn với Chu Dục Văn.
Tô Tình luôn cho rằng nếu lúc ấy cô không ly hôn với Chu Dục Văn, thì vài năm sau, Chu Dục Văn vẫn có thể dựa vào viết tiểu thuyết mà thành danh, rồi cả hai sẽ có một cuộc sống vô cùng hạnh phúc.
Cho nên ngày đó khi tham gia hôn lễ của người bạn học cũ, nhìn thấy Chu Dục Văn có bạn gái mới, Tô Tình thật sự rất hối hận, trong lòng cô vẫn luôn nghĩ rằng, nếu lúc ấy mình không ly hôn với Chu Dục Văn thì tốt rồi.
Mang theo chấp niệm này, cô sống lại! Và sau khi sống lại, ý nghĩ đầu tiên đến với Tô Tình chính là Chu Dục Văn! Lần này cô tuyệt đối sẽ không ly hôn với anh nữa!
Mà ý nghĩ này càng trở nên mãnh liệt hơn sau ngày đầu tiên cô sống lại.
Phải biết rằng, lúc ấy Tô Tình lựa chọn ở bên Chu Dục Văn là bởi vì Chu Dục Văn trưởng thành và chín chắn hơn khá nhiều so với những chàng trai cùng tuổi, mà Tô Tình vốn thích những chàng trai trưởng thành như vậy.
Tô Tình mười tám tuổi, rất thích những chàng trai chín chắn và trưởng thành.
Tô Tình hai mươi chín tuổi, vẫn thích những chàng trai chín chắn và trưởng thành, cô cho rằng, con gái nên tìm một người bạn trai lớn hơn mình một chút, như vậy anh ấy mới có thể chăm sóc mình tốt hơn.
-----------------
[1] : nhân vật chính trong bộ tiểu thuyết Tục Nhân Hồi Đáng của Canh Bất Nhượng, theo review thì nhân vật này vốn làm kiểm duyệt báo, đã có vợ ở kiếp trước rồi, bị tai nạn nên trùng sinh, sau khi dựa vào khả năng tiên tri, kiếm được nhiều tiền, có theo đuổi lại vợ cũ nhưng cũng dây dưa thêm với rất nhiều cô gái khác…