Chương 31
Nếu Trì Vị Phong có một câu châm ngôn dành cho mình, nhất định là tám chữ—- bất cầu thậm giải, nan đắc hồ đồ.Tìm hiểu kỹ một vấn đề nào đó, cậu trước nay chưa từng làm thế.
Rất nhiều việc, Trì Vị Phong chỉ nghi hoặc một lát rồi thôi. Cho nên cậu từng nghĩ tới phương thức để tìm ra lời giải đáp.
Đối mặt với câu hỏi của Tả Thụy Nham, cậu theo bản năng ngậm miệng lại.
Tả Thụy Nham cũng chỉ nhìn cậu, nếu không phải cánh tay kia còn run rẩy, Trì Vị Phong thật sự không biết anh đang tức giận.
Không giống với bình thường, không phải đơn giản là sắc mặt âm trầm, biểu tình Tả Thụy Nham lúc này thậm chí cũng không có gì thay đổi, nhưng Trì Vị Phong cảm thấy có một loại khí tức rất bi ai, chậm rãi từ đôi mắt của Tả Thụy Nham lan tỏa ra, kết thành một mạng nhện thật lớn dính chặt lấy cậu, khiến cậu không có khả năng nhúc nhích. Khuôn mặt kia vẫn giống như lần đầu gặp mặt, vẫn là khuôn mặt được che phủ bởi lớp mặt nạ tuấn tú, nhưng ở chung lâu ngày với cậu lại xuất hiện một vết nứt nhỏ, sau đó hoàn toàn biến mất.
Trì Vị Phong không khỏi lo sợ. Toàn thân đều cảm tháy kinh hoàng. Chính mình không biết lại làm nên lỗi lầm ngu xuẩn nào hay không…..
Thật lâu sau, Tả Thụy Nham cúi đầu, lấy điện thoại di động ra đặt trên bàn. Trì Vị Phong vẫn ngồi yên như trước.
“Cậu đã nói, trên thế giới này cậu là người yêu tôi nhất.” Tả Thụy Nham lấy điện thoại để trước mặt cậu.
Cái kia chính là tin nhắn nhầm của Trì Vị Phong, anh vẫn còn giữ tới hiện tại.
Trên thế gian này ta là người yêu ngươi nhất.
Tả Thụy Nham thế nhưng lại nghĩ là thật, sắc mặt Trì Vị Phong lập tức trắng bệch. Những sự kiện xảy ra trước kia lần lượt hiện về trong đầu.
Thì ra là thế, nguyên lai Tả Thụy Nham nghĩ mình yêu anh, vậy anh thì sao? Cũng đã yêu Trì Vị Phong cậu sao?
Tất cả những chuyện khó hiểu đều có những cách lý giải khác nhau, toàn bộ những việc Tả Thụy Nham làm mà Trì Vị Phong không hiểu hóa ra đều mang một ý nghĩa đặc biệt.
Hóa ra câu nói “Tôi đã biết” là có ý này!
Trì Vị Phong theo bản năng đặt tay lên mặt ngọc Quan Âm trước ngực, tuy cách một lớp áo sơmi nhưng vẫn có thể nhận ra hình dạng của nó.
Cậu chưa bao giờ đi hỏi Tả Thụy Nham, cứ như vậy đem hết thảy mọi chuyện quên đi. Bắt đầu từ lúc đó tới hiện tại đều chính là một sự hiểu lầm.
Nếu Tả Thụy Nham yêu Trì Vị Phong, như vậy cậu rốt cuộc đã làm những chuyện tàn nhẫn như thế nào đối với anh?! Giới thiệu bạn gái cho anh sao?! Trong đầu Trì Vị Phong đầy những thương tổn mà mình gây ra cho Tả Thụy Nham. Tất cả những thương tâm khổ sở của anh, lần đầu tiên được viết hết sức rõ ràng trong đôi mắt đó, khiến cho Trì Vị Phong nhịn không được mà đau lòng theo.
Vậy hiện tại phải giải thích như thế nào?
Môi Trì Vị Phong run run, ngay cả lời nói ra cũng không thể đầy đủ
“Đây… Đây là… Gửi cho mẹ tôi… Là gửi nhầm…..”
“Gửi nhầm?” Tả Thụy Nham như là đang hỏi lại.
“…” Trì Vị Phong căn bản không có biện pháp trả lời.
“Gửi nhầm…”
Trầm mặc chính là sự cam chịu tốt nhất, Tả Thụy Nham thì thào hai chữ này, cầm lấy đi động, trực tiếp đứng lên rời khỏi.
Không cần đi, không thể đi.
Sự kinh hoàng khó hiểu lúc ban đầu đã trở thành thực tế đầy sợ hãi trước mắt, nếu cậu cứ như vậy để Tả Thụy Nham rời khỏi, nhất định sẽ hoàn toàn mất đi anh.
Không có anh im lặng luôn đi bên cạnh cậu, không có anh chỉ vào mặt bản thân nói là anh đang cười, không có anh cùng cậu ngồi ăn bánh donut những lúc rãnh rỗi buồn chán….
Hai người ở bên nhau không phải là một quãng thời gian quá dài, thế nhưng Trì Vị Phong không thể tưởng tượng được nếu Tả Thụy Nham bước ra khỏi cuộc sống của cậu thì sẽ như thế nào.
“Tả tiên sinh!”
Hoàn toàn không cần sử dụng lý trí, sự sợ hãi đánh mất khiến cho Trì Vị Phong vô thức đuổi theo, gắt gao nắm lấy ống tay áo của Tả Thụy Nham.
Tả Thụy Nham dừng bước lại, chậm rãi quay đầu, tựa hồ đang đợi cậu nói chuyện.
Nhưng phải nói gì đây? Phải nói ra đáp án thế nào mới đúng, mới có thể để cho anh lưu lại?
Trì Vị Phong chỉ có thể giữ chặt lấy anh, miệng tuy mở ra nhưng lại không phát ra được âm thanh nào.
Tả Thụy Nham chờ giây lát, rồi lại như đã hoàn toàn thất vọng, anh muốn rút tay lại bỏ đi. Nhưng Trì Vị Phong lại dùng hết sức để giữ lấy, Tả Thụy Nham một chút biểu cảm cũng không có, đưa tay còn lại tới, từng chút từng chút gỡ bỏ từng ngón tay đang bám chặt của Trì Vị Phong.
Anh càng gỡ, Trì Vị Phong càng không chịu buông tay.
Dây dưa khiến cho mọi người xung quanh đều ghé mắt nhìn tới, nhưng bọn họ lại không thèm để ý chút nào.
Tả Thụy Nham không kéo tay Trì Vị Phong ra được, dứt khoát không làm gì cả, ánh mắt lạnh lùng nhìn Trì Vị Phong nói ra hai chữ
“Buông tay.”
Lạnh như băng, giống như bị nước trong hầm băng đổ thẳng vào đầu, Trì Vị Phong cả kinh, toàn bộ khí lực trên tay bất giác đều thả lỏng.
Tả Thụy Nham nhân cơ hội rút tay về, không quay đầu nhìn lại bỏ đi mất.
Người ta chỉ biết quý những thứ đã mất đi.
Phải tồn tại trong chân không thì mới cảm nhận được không khí.
Đối với Trì Vị Phong mà nói, Tả Thụy Nham chính là không khí.
Nhưng là hiện tại, không khí không cần cậu, tự mình làm tự mình chịu thôi.
Cả ngày Tả Thụy Nham cũng không tự mình tìm cậu nói lấy một câu. Đây cũng không phải chuyện gì lớn lao, chỉ là quay trở lại như ban đầu, chính là mối quan hệ giữa sếp và cấp dưới, không còn gì hơn.
Nhưng Trì Vị Phong lại chịu không nổi, cậu từng khắc đều nhìn theo bóng dáng Tả Thụy Nham, mong anh có thể như lúc trước quay đầu liếc nhìn cậu một cái.
Thế nhưng Tả Thụy Nham lại không như thế.
Cho dù ở cùng trong một công ty, ở chung một ngành, nhưng nếu trong tâm đối phương đã có ý trốn tránh, thì cho dù bất cứ gì cũng không nhập vào mắt anh được.
Cảm giác bị Tả Thụy Nham không quan tâm không ngờ lại khó chịu như vậy, Trì Vị Phong thật sự hoảng sợ.
Ngày hôm sau, mới sáng sớm Trì Vị Phong đã bỏ chạy tới quán ăn, ngồi yên ở đó đến tận lúc đi làm, nhưng một hạt cơm cũng nuốt vào không nổi.
Cậu nhớ lại trước kia mình đã để Tả Thụy Nham đợi mình như vậy, lúc đó anh cũng có tâm tình giống như mình lúc này sao? Chỉ sợ còn khó chịu hơn nữa.
Bởi vì Tả Thụy Nham yêu Trì Vị Phong, cho nên chờ đợi không xác định hiển nhiên sẽ biến mất.
Trì Vị Phong hốt hoảng.
Cậu không cam lòng, Trì Vị Phong, đừng để cho sự tình ngày càng xấu đi.
Lúc nghỉ trưa, Trì Vị Phong tranh thủ chút thời gian chạy nhanh tới cửa hàng gần đó, mua về mấy cái bánh trứng đậu đỏ cùng mấy cái bánh donut, tiến thẳng vào trong phòng Tả Thụy Nham.
Lúc Tả Thụy Nham mua những món này cho cậu, cậu chỉ thanh thản mà hưởng thụ, căn bản không hề nghĩ tới đằng sau việc đó bao hàm biết bao nhiêu ôn nhu cùng quan tâm.
“Tả tiên sinh! Cùng tôi ăn cơm trưa đi.”
Tả Thụy Nham giương mắt nhìn nhìn cậu.
Chỉ một ánh mắt nhìn chăm chú trong chốc lát, lại khiến cho Trì Vị Phong cảm thấy dài vô tận.
Nhưng Tả Thụy Nham sẽ không như trước kia, im lặng nhìn cậu, im lặng chờ cậu nói chuyện, im lặng gật đầu đáp ứng mỗi đề nghị mà cậu thuận miệng nói ra.
“Tôi ăn rồi.”
Tả Thụy Nham nói không chút ngữ điệu, cầm lấy văn kiện trên bàn, đẩy Trì Vị Phong ra khỏi phòng.
Trì Vị Phong đứng im tại chỗ, ngay cả dũng khí quay đầu lại nhìn bóng lưng Tả Thụy Nham cũng không có, cậu ôm lấy bao giấy vẫn còn hơi ấm của những cái bánh, chậm rãi ngồi xổm trên mặt đất.
Cảm giác mất đi một thứ thì ra là như thế này.
Trì Vị Phong không hề biết, cánh cửa văn phòng kia chưa bao giờ đóng kín, từ đó nhìn ra có thể bên ngoài rất rõ ràng.
Có một người đã đứng ở đó hơn một phút đồng hồ, sau đó mới quay đầu bỏ đi.