[Phụ bản thế giới đen: Bí mật của Trình cổ trấn] 1
Ngày thứ mười bị ô nhiễm.
Nhiệt độ cơ thể vốn còn nóng nực ngày hôm qua bây giờ đã giảm mạnh, cảm giác đau đớn tăng gấp hàng chục lần, đôi mắt mất đi khả năng nhìn thấy, đầu ngón tay dường như mọc ra một loại cây kỳ quái, tình trạng giống hệt những người bị ô nhiễm khác.
Có lẽ còn khoảng ba ngày nữa là đến cái chết.
Tiếng rung chuyển của mặt đất rất lớn, Thần lại xuất hiện.
Thần nói: “Ta muốn uống trái cây.”
Thần thường phát âm “nước trái cây” thành “trái cây.”
Nước trái cây đã hết từ lâu, tôi tìm thấy chai nước đường cuối cùng trong túi, dựa vào tường, đi qua đút cho Thần uống...
- Từ di thư của một người chơi trước khi chết trong năm S025
*
Tháng mười, năm S026.
Vào lúc nửa đêm, một chiếc xe tư nhân đầy khách đang chậm rãi chạy trên con đường núi.
Đây là một chiếc xe bảy chỗ ngồi, ngoài tài xế, hầu hết các hành khách đều gục đầu ngủ.
Sư Ấu Thanh ngồi ở ghế sau gần cửa sổ, mấy ngày nay cậu không nghỉ ngơi tốt, lúc chiều vừa lên xe đã ôm balo ngủ gà ngủ gật, lúc này xe xóc mạnh, cậu giật mình tỉnh dậy, vừa mở mắt đã không kiềm chế được ho khan vài tiếng.
“Ồn ào quá…” Người đàn ông trung niên phía trước cũng tỉnh dậy, bực bội càu nhàu.
Đang chuẩn bị nói lời xin lỗi, nhưng khi ngước mắt lên, cậu không khỏi sững người.
Bên ngoài cửa sổ tối đen như mực, ánh trăng mờ nhạt, chỉ có thể nhìn thấy bóng cây bên đường, không biết có phải ảo giác hay không, ngay khoảnh khắc vừa rồi, khóe mắt cậu nhìn thấy một bóng người nhanh chóng lướt qua bên ngoài cửa sổ.
Bàn tay dường như còn đưa về phía cửa sổ, nên cậu mới cảm thấy đó là bóng “người.”
Chiếc xe chạy không nhanh, khi quay đầu lại nhìn, con đường trống không chẳng có gì.
Đường núi khó đi, lúc này mọi người trên xe đều bị xóc tỉnh, bên cạnh Sư Ấu Thanh là một thanh niên da ngăm tóc ngắn, thấy cậu ngơ ngác nhìn ra sau, người đó cũng nhìn theo hướng nhìn của cậu, nhíu mày, nghiêng người về phía trước hỏi: “Bác tài, còn bao lâu nữa tới Trình cổ trấn?”
“Sắp rồi sắp rồi, chỉ cần qua đoạn đường núi này, vài phút nữa là tới!”
Quay đầu lại, Sư Ấu Thanh lại không kiềm chế được, tiếp tục ho khan, cậu vội vàng lấy bình giữ nhiệt và thuốc từ balo ra, vặn nắp bình nước, nhanh chóng uống thuốc.
Uống xong thuốc, cuối cùng mới cảm thấy dễ chịu hơn.
Trong không gian kín của xe, những động tĩnh nhỏ nhặt ai cũng có thể nghe thấy rõ ràng, dường như khi cậu bóc thuốc, tất cả hành khách đều nhìn về phía cậu, bày ra những vẻ mặt khác nhau.
Sư Ấu Thanh: “???”
Mặc dù cậu gây ra chút tiếng động, nhưng không đến mức làm mọi người đều nhìn chằm chằm vậy chứ?
Chàng trai da ngăm bên cạnh hỏi cậu: “Cơ thể cậu không khỏe à?”
Sư Ấu Thanh ậm ừ một tiếng, không muốn nói chuyện với người lạ.
Đúng lúc đang là kỳ nghỉ, vé xe khó mua, mọi người đều đặt xe qua mạng, trên chiếc xe này ngoài tài xế ra còn có sáu hành khách, năm nam một nữ, ngoài một đôi là người yêu ra, những người còn lại đều không quen biết nhau, nhưng đến giờ vẫn chưa có ai xuống xe giữa chừng, điểm đến rõ ràng đều là… Trình cổ trấn.
Sư Ấu Thanh không biết nhiều về Trình cổ trấn, nhưng từ khi cậu xuất viện, mẹ thỉnh thoảng nhắc đến nơi này, cho đến khi bà mất tích vài ngày trước.
Thấy mọi người đều tỉnh, tài xế cũng bắt đầu trò chuyện: “Nhìn mọi người đều không giống người ở Trình cổ trấn, đến du lịch vào kỳ nghỉ phải không?”
“Coi như vậy đi.” Người đàn ông ngồi ghế phụ cười nói.
“Vậy mọi người…”
“Bác tài.” Sư Ấu Thanh nghĩ tới nghĩ lui, vẫn quyết định mở miệng: “Lúc lái xe, bác có thấy ai trên đường không?”
Nói xong câu này, cậu cảm nhận được không khí trong xe thay đổi, đặc biệt là đôi tình nhân kia, gần như ôm nhau từ đầu đến cuối, lúc đầu Sư Ấu Thanh còn nghĩ đó là tình cảm, giờ nhìn lại, cảm thấy… như đang sợ thứ gì đó.
Tài xế cười lớn: “Nửa đêm thế này, lại là đường núi, làm sao có người được? Ngủ mơ à? Sao tự nhiên hỏi vậy?”
Sư Ấu Thanh nhíu mày, cúi đầu không nói nữa.
Xe tiếp tục tiến về phía trước.
Khoảng cách đến đích ngày càng gần, hành khách trong xe thỉnh thoảng ngó nghiêng.
Rất nhanh, phía trước xuất hiện một cột mốc chỉ đường, chữ trên đó được đèn xe chiếu sáng: Trình cổ trấn.
“Ting…” Một âm thanh máy móc kỳ quái vang lên trong đầu óc đang mơ màng của Sư Ấu Thanh: “Chúc mừng người chơi Sư Ấu Thanh tiến vào trò chơi, nhiệm vụ của bạn chỉ có một - hãy cố gắng sống sót.”
Cậu giật mình, còn chưa kịp phản ứng, trước mắt đã xuất hiện một khung nổi phát ra ánh sáng xanh.
[Phụ bản thế giới đen: Bí mật của Trình cổ trấn]
[Tiến độ trò chơi: 1%]
“…”
Lúc này, xe chấn động mạnh, theo sau đó là một tiếng “rầm” lớn, dường như đã đâm vào thứ gì đó.
Tài xế giật mình hoảng sợ: “Cái, cái gì thế… hơn nửa đêm mà còn có chó chạy lung tung ngoài này sao?”
Vừa nói, ông ấy vừa mở cửa xuống kiểm tra.
“Xong rồi…” Người đàn ông trung niên phía trước như dự đoán được chuyện đáng sợ nào đó, cơ thể bắt đầu run rẩy.
Phản ứng kỳ quái này, những hành khách khác không những không thấy lạ, mà còn đồng loạt nắm chặt tay nắm cửa, chuẩn bị sẵn sàng lao ra ngoài bất cứ lúc nào.
Sư Ấu Thanh nắm chặt balo.
Ba giây im lặng trôi qua.