“Đau lưng.”
Hựu Đào chân thành trả lời, thậm chí còn vô thức xoa xoa phần gần xương cụt của mình, lại một lần nữa cảm thán rằng mình quả thực không có số hưởng thụ. Biệt thự giá một tỷ thì mất ngủ, còn xe sang hàng triệu thì đau lưng.
Hoắc Lãng phát ra một tiếng cười khẽ, như thể đang chế giễu sự thiếu hiểu biết của cô. Trước khi bước vào siêu thị, nàng không quên ném lại một câu: “Tiền xăng sẽ trừ vào phí phục vụ bữa sáng của em.”
[???]
[Trời ơi, đúng kiểu nhà tư bản bóc lột]
Hựu Đào bề ngoài không nói gì, lặng lẽ theo sau Hoắc Lãng bước vào trong. Khi nàng đang lựa chọn đồ ăn tối ở khu vực thực phẩm tươi sống, Hựu Đào đột nhiên lên tiếng: “Chị có muốn biết sở thích của cô giáo Cảnh không?”
Vừa mới chọn xong một miếng thịt bò wagyu A5, Hoắc Lãng lập tức quay đầu nhìn cô, nhưng Hựu Đào nói xong câu đó lại im lặng, chỉ đứng một bên, lấy chiếc điện thoại được chương trình cung cấp – chỉ có danh bạ của các khách mời – rồi lập một nhóm để hỏi mọi người muốn ăn gì cho bữa tối.
Ban đầu Hoắc Lãng định đợi xem câu trả lời của Cảnh Tư Niên trong nhóm, nhưng thấy cô ấy chỉ trả lời theo số đông mà không thể hiện rõ sở thích của mình, Hoắc Lãng đành bước đến bên Hựu Đào, liếc nhìn cô: “Chuyện chị còn không biết, sao em biết được?”
Hựu Đào chỉ chớp chớp đôi mắt trong sáng của mình, đôi mắt rõ ràng là trong suốt, nhưng lại khiến người khác không hiểu được suy nghĩ của cô.
Một lúc sau, sự nôn nóng trong việc theo đuổi đã lấn át, Hoắc Lãng đành phải nhượng bộ trước, nghiến răng hỏi: “Được rồi, em nói đi, rốt cuộc cô ấy thích gì?”
Hựu Đào giơ tay ra trước mặt nàng.
“?”
Giữa sự bối rối của Hoắc Lãng, bình luận trực tuyến nói thay lòng nàng: [Đây là giá khác rồi!]
Người tư bản muốn bóc lột lại bị người làm công đánh bại, Hoắc Lãng đưa tay vuốt tóc, nửa cười nửa không nhìn cô. Hôm nay, thay vì mặc chiếc áo sơ mi đen trang trọng với cà vạt bạc như hôm qua, cô nàng phong cách đã chọn một chiếc sơ mi có họa tiết mùa hè rực rỡ, kiểu dáng thường thấy ở bãi biển. Nhưng trên người nàng, món đồ trông như mười tệ một cái đó lại trở thành thứ thời thượng nhất trong siêu thị.
Một tiếng “bốp” nhẹ vang lên khi Hoắc Lãng vỗ tay vào lòng bàn tay Hựu Đào, xem như đồng ý cho cô ra giá.
Khi Hựu Đào chọn xong nguyên liệu và đi ngang qua khu vực trái cây và rau củ, cô bất ngờ thấy trong xe đẩy của mình xuất hiện một hộp quà lớn đựng những quả đào trắng thơm ngon với kích thước không nhỏ, và tất nhiên giá của nó cũng không hề rẻ.
Cô nhìn theo hộp quà, định hỏi người đã đặt nó vào, nhưng đầu cô bị Hoắc Lãng ấn lại để nhìn thẳng: “Nhìn đường đi.”
Ngay khi xe đẩy sắp đâm vào quầy hàng phía trước, Hựu Đào đã khéo léo né tránh với kỹ năng điều khiển xe điêu luyện. Trước khi bước vào khu vực thanh toán, Hoắc Lãng thong thả bước theo, liếc nhìn hộp đào trong xe đẩy của cô, rồi nói bâng quơ:
“Cái tên của em đặt đúng là hình tượng thật đấy.”
Rõ ràng là mềm yếu, chỉ cần chút tác động từ bên ngoài là có thể khiến nước quả trào ra, da bị rách, vậy mà không biết lấy đâu ra gan dám đến trước mặt nàng để làm những giao dịch này. Nếu như Hoắc Lãng không nhận được thông tin hữu ích để theo đuổi Cảnh Tư Niên, thì cô diễn viên nhỏ này định làm sao để kết thúc mọi chuyện đây?
[Lần trước tôi thấy ai đó giúp người khác theo đuổi crush thì cuối cùng chính mình lại rơi vào lưới tình.]
[Hehe, Đào Đào đúng là loại đào trắng thơm ngọt, có thể bóc vỏ ra rồi hút nước trái cây, thịt quả mềm mịn… Nhưng tôi vẫn muốn nói là Hoắc Lãng, cô tốt nhất nên đi xa đi! Dù là cô giáo Cảnh hay Đào Đào thì cô cũng chỉ đang mơ mộng hão huyền thôi!]
-
Sau khi mua nguyên liệu xong, Hựu Đào lại bị Hoắc tiểu thư ép phải chọn quà cho Cảnh Tư Niên. Mặc dù Cảnh Tư Niên có một khía cạnh sâu sắc hơn, nhưng hình ảnh cô ấy luôn thể hiện trước công chúng lại dịu dàng như nước. Hựu Đào không đoán mò sở thích riêng của cô ấy, chỉ đưa ra đánh giá của mình khi chọn quà.
“Cô ấy thích trồng hoa và dùng nước hoa có mùi hương từ hoa quả. Sáng nay, cô ấy dùng hương hoa hồng đỏ của thương hiệu Z. Nếu chị muốn tặng nước hoa, hãy tặng những loại tương tự, sẽ không sai đâu. Còn nếu muốn tạo sự mới mẻ, chị có thể tìm những chuyên gia lai tạo hoa, tặng cô ấy một số loài hoa hiếm có trong nước.”
Phải thừa nhận rằng đề nghị của cô đã rất hợp ý Hoắc Lãng. Đối với người khác, việc lựa chọn phương án thứ hai có thể là rắc rối, nhưng đối với Hoắc Lãng, điều đó không thành vấn đề, vì nàng có đủ tiền bạc.
Nàng có thể chọn tất cả.
Ngay lập tức, Hoắc Lãng gọi một cuộc điện thoại, sau đó đưa Hựu Đào đến một phòng chế tác nước hoa DIY cao cấp. Đến khi hai người làm ra thành phẩm ưng ý và trở về, đã là hơn sáu giờ chiều.
“Bíp.”
Cánh cửa lớn của biệt thự xác nhận dấu vân tay và cánh cửa đôi màu đồng thau được Hựu Đào dùng lưng để đẩy mở. Cô xách theo những túi lớn túi nhỏ chứa đầy thực phẩm, gương mặt nhỏ nhắn đỏ hồng vì nóng, trông càng giống như một quả đào căng mọng lấp lánh.