Ác Độc Pháo Hôi Thức Tỉnh Trở Thành Vua Độc Miệng

Chương 13

Tô Thanh bình tĩnh đáp: “Vương đại ca, nếu như anh dẫn tôi vào đây, thì tôi cảm giác như mình đang bước vào ngục giam. Nói gì thì cũng còn có giếng trời trong ngục giam, có thể hít thở không khí, nhưng chỗ này, ngay cả lỗ thông khí cũng không có, thật sự không khác gì ngục giam.”

Tô Thanh tiếp tục: “Nếu không biết tôi thuê phòng, người khác còn tưởng rằng tôi muốn xuống địa ngục. Nhưng nếu tôi thực sự sống ở đây, có thể sẽ thấy rằng xuống địa ngục còn dễ chịu hơn nhiều.”

Tô Thanh nói: “Vương đại ca, anh đúng là rất chuyên nghiệp, lựa chọn chính xác đến mức làm tôi cảm thấy đây là điểm cuối của cuộc đời mình, thiếu chút nữa đã chịu khổ mấy chục năm.”

Vương người môi giới lặng lẽ chuyển đi, không nói gì.

Tô Thanh tiếp tục: “Chỗ này không có một cái cửa sổ, lại là tầng hầm, có thể là cố ý làm người ta ngạt thở. Cả phòng đều đầy nấm mốc, có thể là muốn làm cho người ta bị đầu độc.”

Vương người môi giới cố gắng nở một nụ cười cứng ngắc: “— Không phải đâu.”

Tô Thanh ôm tay, nhìn quanh phòng một lần nữa, rồi nói: “Vương đại ca, nếu đây là nhà h·ung trạch, thì liệu ngài có còn thuê không? Nhưng tôi nghĩ có khả năng lắm. Vương đại ca, với tài năng của ngài, có thể biến đen thành trắng, đỏ thành xanh. Một chút mồm mép của ngài, không chừng có thể khiến nơi này trở thành cái chết đáng sợ.”

Vương người môi giới sắc mặt thay đổi, trở nên rất khó coi: “Cậu còn trẻ như vậy, nói chuyện cũng quá khó nghe rồi.”

Tô Thanh mỉm cười đáp lại: “Chẳng lẽ không phải vì vương người môi giới đã làm việc không đúng cách sao?”

Vương người môi giới không để ý đến những lời Tô Thanh nói, vẫn giữ vẻ mặt cười, thẳng thừng nói: “Hừ, tiểu thí hài, với số tiền của cậu, chỉ có thể thuê loại phòng như vậy. Cậu ra ngoài hỏi thử xem còn có ai khác muốn giúp cậu, người mới giới chịu đi theo cậu, và ai còn muốn bỏ công sức ra vì ngươi. Nếu ngươi biết ơn, thì nhanh chóng gật đầu đi.”

Tô Thanh đáp: “Thực ra tôi cũng muốn gật đầu, nhưng tiếc là người bà quá cố tùm đầu tôi đau quá không cho gật đầu.”

Vương người môi giới bị Tô Thanh này ngữ khí làm đến sau lưng âm trầm trầm, theo bản năng ở Tô Thanh trên đầu nhìn nhìn.

Tô Thanh nói tiếp: “Không riêng người bà quá cố túm đầu tôi, ông nội quá cố của tôi còn nhìn anh đâu.”

Vương người môi giới chỉ một thoáng cảm giác sau lưng lạnh căm căm, hỏi: “Cậu không nghĩ thuê liền không thuê, nói hươu nói vượn cái gì?!”

Tô Thanh lại là hơi hơi mỉm cười, nói: “Đi thong thả không tiễn.”

Vương người môi giới tức giận rời đi, cảm thấy như mình bị dính phải thứ gì bẩn thỉu, chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi đó. Trước khi đi, hắn quay đầu lại, nói: “Hừ, tiểu tử, quả thật không may mắn. Mong là về sau đừng để tao thấy lại mày.”

Tô Thanh đứng dưới ánh đèn trắng, sắc mặt lạnh lùng, nở một nụ cười ôn hòa: “Đúng vậy, tôi cũng hy vọng đừng gặp lại anh.”

Vương người môi giới vội vã xoay người bỏ đi. Tô Thanh nhìn theo hắn, quay đầu lại nhìn căn phòng chuột còn ở không được, bất đắc dĩ thở dài.

Tô Thanh sau khi bị thất vọng với việc tìm thuê nhà, đã từ bỏ ý định thuê nhà và quyết định tìm một công việc bao ăn bao ở.

Tô Thanh hành động nhanh chóng; ngay trong buổi trưa hôm đó, hắn đã chạy khắp thành phố để tìm việc. Khi thấy thông báo tuyển dụng dán ở cửa hàng, hắn ngay lập tức ứng tuyển. Dù không chọn lựa kỹ càng, nhưng nhờ vào vẻ ngoài và khả năng giao tiếp của mình, Tô Thanh đã thành công nhận được việc làm tại một quán lẩu gần trường đại học.

Công việc bao ăn bao ở với mức lương hai ngàn đồng một tháng. Dù mức lương thấp, Tô Thanh cảm thấy hài lòng với điều kiện làm việc. Chỉ cần có nơi ăn ở và có thu nhập, hắn đã rất mãn nguyện. Với sự nhanh nhẹn và chăm chỉ, Tô Thanh nhanh chóng hòa nhập với các nhân viên khác trong tiệm và không gặp phải sự lạnh lùng từ quản lý.

Tô Thanh làm việc tại tiệm lẩu gần khu đại học, nơi có lượng khách rất đông. Hàng ngày, hắn phải làm việc vất vả, gần như không có thời gian để nghỉ ngơi. Khi về đến nhà, cơ thể đau nhức, nhưng Tô Thanh vẫn cảm thấy hài lòng. So với những đau đớn mà hắn đã trải qua trước đây, những cơn đau hiện tại chỉ là chuyện nhỏ.

Mấy ngày trước khi phiên tòa sắp diễn ra, Tô Thanh đã gặp một người không ngờ tới trong tiệm lẩu.

Cố Phưởng xuất hiện trong tiệm lẩu với vẻ ngoài trang trọng, khác hẳn với không khí ồn ào nơi đây. Áo sơ mi thẳng thớm và sắc mặt lạnh lùng của hắn nổi bật giữa đám đông. Hắn nhìn quanh một lượt, sau đó tiến thẳng về phía Tô Thanh, với dáng vẻ như đang đòi nợ.

Tô Thanh nhận ra người này và cười mỉa trong lòng, biết rằng đây là một cuộc đòi nợ thực sự.