Tôi Chỉ Là Một Người Qua Đường Giáp Yếu Ớt

Chương 1: Kẻ vô dụng bị mọi người ghét bỏ

“Hứa Chính, tài nguyên trong thị trấn này đã cạn kiệt nghiêm trọng, chúng ta chỉ có thể cầm cự thêm một tháng nữa, bây giờ phải đưa ra quyết định rồi.”

Người nói là một cô gái trẻ để tóc ngắn gọn gàng, ngũ quan thanh tú, giữa hai hàng lông mày lộ ra chút mệt mỏi.

"Vệ Văn nói đúng." Vệ Tử Minh nhìn thoáng qua em gái mình, sau đó lại hướng ánh mắt về phía người dẫn đầu đội của họ: "Hứa Chính, với tình hình hiện tại, đến thành phố căn cứ là lựa chọn tốt nhất của chúng ta."

Trong đội nhặt rác gồm năm người, hai người còn lại đang ngồi xổm ở góc.

Dù cả hai không nói gì, nhưng sự im lặng lúc này đã đủ để chứng tỏ họ đồng ý với đề xuất của cặp anh em Vệ Tử Minh và Vệ Văn.

Hứa Chính hơi nheo mắt: “Vậy còn Liễu Thanh Chi thì sao?”

Nghe đến cái tên này, cả bốn người đều im lặng.

Giây tiếp theo, gần như cùng lúc họ nhìn về phía cửa ở góc đông nam.

Cánh cửa đã bị gãy không được đóng hoàn toàn, để lộ ra một khe hở nhỏ, và khe hở này đủ để người bên trong nghe rõ cuộc nói chuyện... vốn dĩ không hề được cố ý hạ thấp giọng.

Không khí đột nhiên trở nên tĩnh lặng, khiến không gian trở nên ngột ngạt.

Cuối cùng, một trong hai người đang ngồi xổm ở góc tường không nhịn được nữa.

Anh ta đứng dậy, đôi lông mày kiêu ngạo có chút khó chịu, đưa ánh mắt về phía Hứa Chính: "Hứa Chính, chẳng lẽ anh định nuôi cái kẻ vô dụng bị mọi người ghét bỏ kia mãi sao?"

Câu đầu tiên mà Liễu Thanh Chi nghe thấy khi tỉnh dậy là giọng nam đầy tức giận này.

Nằm trên ghế sofa, Liễu Thanh Chi lại nhắm mắt, bắt đầu tiếp nhận ký ức của cơ thể này.

Vài giây sau, Liễu Thanh Chi mở mắt lần nữa, không biểu cảm ngồi dậy, rồi nhấc sinh vật giống như slime màu xanh lục đang bám trên vai mình ra, thông qua ý thức não bộ để giao tiếp với nó.

"Vậy nên, do lỗi truyền tống của cậu mà một người đáng lẽ đã nghỉ hưu như tôi, giờ lại trở thành nhân vật phụ trong một cuốn tiểu thuyết mạt thế sao?"

Hệ thống hình slime yếu ớt thử giải thích: "... Thực ra cũng không hẳn là nhân vật phụ, người có tên giống cậu - Liễu Thanh Chi, trong cả cuốn sách vẫn có hai câu miêu tả..."

"Có hai câu miêu tả?"

Liễu Thanh Chi nhướng mày: "Chị dâu yếu đuối? Chỉ có vẻ đẹp bên ngoài? Sinh ra đã yếu đuối, định sẵn chỉ có thể trở thành gánh nặng?"

Slime không nói gì nữa.

Liễu Thanh Chi liếc nhìn sinh vật nhỏ màu xanh lục chỉ bằng lòng bàn tay, rất chính xác mà thốt ra ba chữ: "Đồ vô dụng."

Slime rên lên một tiếng, chân thành hỏi: "Vậy cậu định làm gì?"

Lúc này, nam chính trong sách Hứa Chính đang cùng bốn đồng đội của anh ta thảo luận về việc giữ lại hay bỏ rơi nguyên chủ.

Theo diễn biến của cốt truyện gốc, cuối cùng Hứa Chính sẽ bỏ lại người chị dâu yếu đuối vô dụng Liễu Thanh Chi sau một tháng.

"Chẳng phải vẫn còn một tháng sao?"

Liễu Thanh Chi ngả người ra sau, nằm xuống một cách rất thoải mái.

Cậu không vội, dù sao thì vẫn còn có thể lợi dụng được một tháng.

Hơn nữa, cậu đã nghỉ hưu rồi, dù có lạc vào thế giới khác do sai lệch trong khâu truyền tống, mục đích nghỉ dưỡng của cậu cũng không thay đổi.

"Vậy một tháng sau thì sao?"

"Đánh bại bọn họ, khiến họ tiếp tục đồng ý để tôi lợi dụng."

Trước sức mạnh tuyệt đối, không có chuyện gì mà một trận đánh không thể giải quyết được.

Dù sao đây cũng là mạt thế, nơi mà kẻ mạnh ăn thịt kẻ yếu.