Mùa Xuân Bất Tận

Chương 4

Ban đêm, Chiếu Bích đưa tiền thưởng cho hai đứa trẻ ban ngày.

Trở về, nàng ấy cười sảng khoái.

“Thật là đã quá, tiểu thư, mẫu tử Giang Dư Thị muốn hại chúng ta, hừ, để cho họ gậy ông đập lưng ông.”

Nàng ấy vừa nói xong thì nghe tiếng tổ mẫu ở cửa.

“Ai nói gậy ông đập lưng ông?”

Ta và Chiếu Bích giật mình, cùng quỳ xuống.

Tổ mẫu cầm gậy, giận dữ đứng đó: “A Vu, con thật to gan!”

Tổ mẫu chắc chắn biết việc ta làm rồi.

Bà ấy ghét cay ghét đắng những trò xấu xa, dù ta có giải thích cũng không ích gì.

Vì vậy ta đành giơ tay ra: “Tổ mẫu, A Vu sai rồi, người đánh con đi.”

“Con biết mình sai ở đâu không?”

“Sai ở chỗ không nên dùng thủ đoạn bẩn thỉu để đối phó người khác.”

Vừa dứt lời, tổ mẫu đã cầm roi mây, đánh ta một cái.

Bà ấy giận đến nỗi ngực phập phồng.

“Con là một cô nương chưa rời phủ xuất giá, làm chuyện này nếu người ta biết được, họ sẽ nói gì? Danh dự của Giang gia chúng ta sẽ ra sao?”

Danh dự, danh dự, kiếp trước, vì danh dự của gia đình, ta đã giả làm người hiền thục, sống như rùa rụt cổ, ức chế chết đi được.

Nhưng trong lòng có giận, ta cũng không dám thể hiện.

Tổ mẫu cũng vì tốt cho ta, kiếp này, ta không thể làm bà ấy giận nữa.

“Vâng, A Vu biết lỗi rồi.” Ta cúi đầu, ngoan ngoãn nhận lỗi.

“Có lẽ đã đến lúc nói chuyện hôn sự của con, mài giũa tính tình của con, để con không gây ra họa nữa.”

Tổ mẫu thở dài, nói: “Con ở nhà tự kiểm điểm, một thời gian nữa, tiểu tử Lâm gia ở Lương Thành sẽ vào kinh, là một đứa trẻ tốt, khi hắn đến, con gặp hắn một lần, xem có hợp không.”

Chuyện gì đến sẽ đến.

Kiếp trước, ta kiên quyết không chịu gặp ca ca họ Lâm đó, sau này hắn ta lại trở thành trọng thần, được phái đi làm quan ở nơi khác, kinh thành bị tấn công cũng không ảnh hưởng đến hắn ta.

Kiếp này, nếu ta thật sự lấy hắntas, có lẽ có thể sớm đưa gia đình rời khỏi kinh thành.

Trong tương lai dù quân địch tấn công, gia đình ta cũng có thể an toàn.

Ta gật đầu, ngoan ngoãn đáp: “Vâng, A Vu biết rồi.”

Tổ mẫu sững lại, có lẽ không ngờ ta lại ngoan như vậy.

“Con không lừa tổ mẫu chứ? Con còn nhớ thương Thái tử không?”

“Nếu A Vu còn nhớ thương Thái tử, ngày đó đã không bỏ rơi hắn ta mà chạy đi.”

Một lúc lâu sau, tổ mẫu gật đầu.

“Thế thì tốt, tay con có đau không?”

Ta cười lắc đầu: “Không đau, tổ mẫu đánh không nặng.”

“Lẽ ra phải đánh nặng hơn! Con à, đừng gây chuyện nữa, chuyện mẫu tử Giang Dư Thị, tổ mẫu sẽ xử lý, được không?”

Tổ mẫu nhìn ta đầy trách móc, lại dạy bảo Chiếu Bích vài câu rồi mới về phòng mình.

4

Ta bị tổ mẫu cấm ở nhà suy nghĩ, không được đi đâu.

Đến mười ngày sau, Hoàng hậu muốn gặp ta, nói là muốn gọi ta vào cung nói chuyện.

Hoàng hậu hiện tại là chất nữ của tổ mẫu, bà ấy luôn muốn ta gả cho Tiêu Trạch.

Tiêu Trạch không phải con ruột của bà ấy, dù được nuôi dưới danh nghĩa bà ấy từ nhỏ, nhưng không gần gũi.

Thậm chí có phần phản cảm với bà ấy.

Ta nghĩ, đây cũng là lý do chính Tiêu Trạch ghét ta, hắn ta không muốn bị Hoàng hậu sắp đặt.

Trước khi đi, tổ mẫu đưa cho ta một hộp bánh.

“Kiều Kiều, Thái tử mấy ngày nay cũng ở trong cung, con nhân tiện đi thăm hắn ta, lần trước con bỏ hắn ta mà chạy, dù sao cũng không đúng, con đến xin lỗi hắn ta, để hắn ta khỏi oán hận con.”

Ta mở hộp bánh ra ngửi, suýt nữa ngất vì thơm.

Tiêu Trạch cũng xứng sao? Ha.

Trước đây mỗi lần vào cung, ta đều mang bánh do tự tay làm cho hắn ta, hắn ta quay đầu liền ném đi.

Bây giờ, dù hắn ta có quỳ xuống xin ta, cũng đừng mơ được ăn đồ của nhà ta.

Trên đường vào kinh thành, ta và Chiếu Bích ăn sạch bánh của tổ mẫu, sau đó mua bánh rẻ nhất ở ven đường, để vào hộp đựng đồ ăn.

Vào Khôn Ninh cung, ta bái kiến Hoàng hậu, bà ấy vẫn như mọi lần, kéo ta nói chuyện, trong lời nói thường xuyên thử dò xem ta còn thích Tiêu Trạch không.

Kiếp trước, ta cứu Tiêu Trạch, bà ấy liền thuận nước đẩy thuyền, xin Hoàng thượng ban hôn.

Kiếp này, ta bỏ rơi Tiêu Trạch mà chạy, cả thành đều biết, khiến bà ấy khó xử.

Ta giả vờ không hiểu ý bà ấy, cứ tỏ ra ngốc nghếch.

Cuối cùng, bà ấy không hỏi nữa, đuổi ta đi, bảo ta tìm Tiêu Trạch nói chuyện.

Ta mang hộp đồ ăn ra ngoài, đợi Tiêu Trạch ở Ngự Hoa Viên, tiểu thái giám đi gọi hắn ta, ta đứng dưới cây, bị gió thổi làm nấc lên.

Dưới đất có mấy con chim sẻ, nhảy nhót, không biết đang mổ gì.

Tiếng bước chân vang lên, ta thấy Tiêu Trạch qua khóe mắt.

Hắn ta cao lớn, mặc áo gấm đen rất hợp, lạnh lùng, kiêu ngạo.

Vết thương khỏi nhanh thật.

Ta cầm hộp đồ ăn, muốn gọi hắn ta, nhưng lại thay đổi ý định, mở nắp hộp ra.

“Sao ngươi lại mang thứ này...”

Lời của Tiêu Trạch chưa nói hết, ta đã lấy một miếng bánh, bóp vụn, rắc cho đám chim sẻ.

Hắn ta nghẹn lời, tay đang đưa ra nắm thành nắm đấm, rụt lại.

Trước đây hắn ta cũng không thích đồ ta mang, nhưng vì giữ mặt mũi nên đều nhận, nhưng sau cùng cũng ném đi.

Lần này khiến hắn ta bẽ mặt, ta cảm thấy rất thoải mái.

Ta không dám cười, giả vờ như mới nhìn thấy hắn ta, đặt hộp đồ ăn xuống đất, cúi chào.

“Thần nữ bái kiến Điện hạ.”

“Ừm.”

Hắn ta đáp lại, rồi lại bày ra vẻ lạnh lùng, kiêu ngạo: “Giang Vu, thấy ngươi tự giác đến nhận lỗi, lần trước ngươi bỏ ta mà chạy, ta sẽ không tính toán với ngươi nữa...”

“Ai nói ta đến nhận lỗi?”

Ta phủi tay, nói thản nhiên: “Lần trước là người đuổi ta đi, sau khi ta đi, cũng đã cố gắng tìm người cứu người, ta có lỗi gì chứ?”

Tiêu Trạch nghẹn lời, mặt xanh lại.

Hắn ta tưởng ta đến nhận lỗi, lại bị ta làm mất mặt, trong lòng chắc chắn rất khó chịu.

“Vậy ngươi đến đây làm gì?”

“Hoàng hậu nương nương gọi ta đến.”

Ta thở dài, nói: “Lời của Hoàng hậu nương nương, không thể từ chối, Điện hạ, ta nói thẳng nhé, Hoàng hậu nương nương luôn muốn ta gả cho người, mấy năm trước, để làm nương nương vui lòng, ta luôn quanh quẩn bên người, nhưng giờ ta muốn sống cho chính mình, ta không muốn lãng phí thời gian vào người nữa.”