Hôn Sự Kỳ Lạ Nhất Trường An

Chương 4: Đền tội

"Điện hạ, ngài không thể đi vào." Hai tên thị vệ lạ mặt canh chừng ngoài quân trướng, mỗi người cầm một thanh kiếm, ngăn cản bước chân của Khương Ly.

"Vì sao?" Khương Ly ánh mắt lạnh lẽo, giọng điệu đã bắt đầu tỏ ra mất kiên nhẫn.

"Trần đại nhân đang tuyên đọc mật chiếu của bệ hạ, điện hạ không tiện quấy rầy đâu.” Một tên khác cung kính nói.

"Mật chiếu?" Khương Ly nhíu mày, phụ hoàng gửi mật chiếu cho đệ đệ?

"Đúng vậy, điện hạ." Hai người trăm miệng một lời, đồng thanh đáp.

Ánh mắt hoài nghi của Khương Ly đảo quanh hai thị vệ này. Nếu đã là mật chiếu, vậy thì tai sao tỳ nữ chuyên nằm vùng bên cạnh nàng lại không nói thẳng ra, mà còn cố tình nói dối kéo dài thời gian như vậy?

"Trần Thuật đi vào bao lâu rồi?” Nếu như là từ lúc nàng nghe được tiếng vó ngựa đến nay, vậy thì ít nhất cũng phải hai nén nhang rồi.

"Trần đại nhân mới vừa đi vào."

“Vào nói cho Trần Thuật, nếu không cho bản cung vào thì bản cung sẽ đứng ngoài này chờ, chờ đến khi nào gặp được Đại hoàng tử mới thôi.” Nàng cất cao giọng nói, cũng là vì để cho người dưới trướng nghe thấy. Binh lính như sóng triều ập đến, tướng quân tầng tầng vây quanh. Trong đêm tối, một bóng người lẻn vào trong trướng, thì thầm bên tai Trần Thuật.

“Nàng ta dám?” Trần Thuật liễm ở ý cười, một trận hàn khí từ trong người bốc lên. Ông ta không ngờ mình vẫn chậm một bước, dẫn dụ vị đại công chúa có thù tất báo này đến.

"Đại nhân, chúng ta phải làm gì đây?” Người kia cúi đầu nói, trong lòng cũng sợ hãi không thôi. . Đại công chúa bên ngoài đã bố trí xuống Thiên La Địa Võng, nếu để cho nàng biết được tình hình trong trướng thì hậu quả khó mà lường được.

"Gϊếŧ nàng ta!” hai mắt Trần Thuật híp lại, ánh mắt lạnh lẽo.

"Thế nhưng là bên ngoài trọng binh vây khốn..."

"Vậy thì nghĩ biện pháp để nàng ta một mình tiến vào trong lều. Nếu chúng ta gϊếŧ nàng ta, bên ngoài sẽ không còn người dẫn đầu nữa, không đủ gây uy hϊếp.” Trần Thuật xoay người nhặt con dao găm dưới đất lên, ông ta đang là người tranh ăn với hổ, sao có thể không có vũ khí được?

Người kia nhanh chóng nghe lệnh, ra ngoài trướng, cao giọng nói: “Điện hạ, Trần đại nhân nói, mật chiếu của bệ hạ chỉ có người trong hoàng thất mới nghe được. Nếu điện hạ muốn vào nghe thì ta không ngăn cản, nhưng những kẻ không phận sự thì không được vào.”

Nhóm thị vệ sau lưng Khương Ly hai mắt nhìn nhau.

"Điện hạ, sợ là có trá.” Người che mặt lúc trước thì thầm bên tai Khương Ly.

Khương Ly xòe tay ra, lập tức có người dâng một thanh huyền thiếc kiếm, đặt vào tay nàng. Nàng nắm chặt thân kiếm, đi thẳng về phía trước.

Hai người thị vệ nghiêng người sang một bên. Khương Ly dùng lưỡi kiếm vén rèm lên, lập tức nhìn thấy một vũng máu lớn trên mặt đất. Hai mắt nàng co lại, kiếm rời vỏ, nhanh chóng chém về hai bên.

Hai gã thị vệ nhanh chóng vung kiếm đỡ đòn. Trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc, Khương Ly khẽ nghiêng người, lùi về phía sau mấy bước.

"Đại hoàng tử sợ là đã gặp bất trắc. Tất cả mọi người nghe lệnh, theo ta gϊếŧ vào trong!” Nàng nâng kiếm chỉ lên trời, cao giọng gào thét, toàn thân tràn đầy sát khí, giống như là tu la mới từ địa ngục leo ra.

Mọi người một đường chém gϊếŧ vào trong trướng. Khương Ly theo sát phía sau, lập tức nhìn thấy Trần Thuật cả người đầy máu, mà dưới chân ông ta chính là Khương Túc đã không còn hơi thở!

“A đệ!” Khương Ly muốn rách cả mí mắt, đau đớn gào lên.

“Gϊếŧ hắn ta! Gϊếŧ hắn ta!” Nàng nhìn về phía Trần Thuật, hai mắt đỏ ngầu.

Trần Thuật lập tức lăn một vòng trên đất, định chạy ra phía cửa.

Khương Ly trực diện đón đầu, nắm lấy bả vai ông ta, giơ kiếm chém một nhát! Máu tươi văng tung tóe, một cánh tay của Trần Thuật lăn lốc dưới đất.

Trần Thuật ôm lấy vết thương, đau đớn kêu lên.

Khương Ly đạp chân lên bụng ông ta, đá ông ta ngã lăn ra đất.

“Loạn thần tặc tử, ngươi đền rội đi!” Nàng dẫm lên ngực ông ta, khiến ông ta không nhúc nhích được, cứ thế nhìn ông ta từ trên xuống.

Mũi kiếm vung lên, xẹt qua cổ Trần Thuật. Máu tươi lập tức văng ra.

“Ngươi là kẻ thứ nhất!” nàng hơi dùng sức một chút, lưỡi kiếm lập tức đâm xuyên qua cổ Trần Thuật, máu tươi nhuộm đỏ váy nàng.

Ông ta là kẻ đầu tiên nàng dùng máu tế kiếm, nhưng tuyệt đối không phải kẻ cuối cùng!