Tình Cũ Tình Mới Đều Là Em

Chương 5

Mấy bạn học đang chờ ở cửa nhà vệ sinh, thấy Thẩm Thước đi ra, người vừa rồi đưa hộp thuốc cho anh lập tức chào hỏi, nhìn đôi tay quấn băng gạc của anh , không khỏi nhíu mày, “Hay là đi đến bệnh viện kiểm tra xem?”

“Không cần.” Thẩm Thước cúi xuống nhìn lòng bàn tay, bình tĩnh mà nói, lại cất bước đi đến hướng phòng bao, trên mặt không có bao nhiêu biểu tình.

Các bạn học cùng đi qua, nhìn anh lại đẩy cửa phòng của lớp Lâm Nhiễm, hít sâu một hơi, trao đổi mắt với nhau.

Đã như vậy rồi, còn muốn đi vào để chịu tội?

Cặp đôi nổi tiếng vườn trường thế mà đã chia tay? Sau khi biết tin, các bạn học trong hộp có thể nói là thật lâu không thể bình tĩnh.

Nhất là nhìn phản ứng hiện tại của hai người, thời điểm chia tay hình như không được vui lắm?

Từ tình biến thành thù thực sự rất xấu hổ.

Có người lanh mồm lanh miệng, ngay sau đó liền tò mò mà truy hỏi Lâm Nhiễm, “Cậu cùng Thẩm Thước, vì sao lại chia tay?”

Còn có người nói: “Thẩm Thước lại đây hẳn là tìm cậu, hai người…… Còn có khả năng sao?”

Lúc này Thẩm Thước vừa đi xử lý vết thương đã dẫn các bạn học trở về.

Cửa lại lần nữa truyền đến động tĩnh, mọi người trên sô pha nhìn lại nơi phát ra âm thanh.

Lâm Nhiễm đang ngồi quay lưng về phía cửa, cô khẽ quay đầu nhìn theo ánh mắt của mọi người, dư quang thoáng nhìn thấy người đàn ông lại xuất hiện ở cửa.

“Sao có thể?” Lâm Nhiễm cười khẽ một tiếng, ngửa đầu uống một hớp rượu, sau đó ung dung dựa vào trên ghế salon, “Tôi không làm nghề tài chế.”

Giọng nói rơi xuống, toàn trường lập tức im lặng không một tiếng động.

Hảo gia hỏa, vừa rồi ngươi vừa mới nói Thẩm Thước xui xẻo, hiện tại lại đem hắn coi thành rác rưởi?

Thật tàn nhẫn.

Vì yêu sinh hận là như thế sao?

Lại một lần, Thẩm Thước nghe được những lời Lâm Nhiễm nói, bước chân dừng lại ở cửa.

Bầu không khí thậm chí rơi vào tình huống xấu hổ hơn.

Mà Trần Chí Hoành vì để làm dịu bầu không khí, khoa trương mà cười gượng hai tiếng, từ bên cạnh Thẩm Thước đi chen vào, giống như không nghe thấy lời Lâm Nhiễm nói, làm bộ vui vẻ mà chào hỏi mọi người.

“Xin chào! Các bạn học khoa Nhân sự 1! Chúng tôi là lớp 3 Tài chính bên cạnh. Nghe nói mọi người cũng đang tổ chức họp lớp ở đây, nên ghé qua góp vui cùng mọi người!”

Vốn dĩ chính là họp lớp, ai cũng không hy vọng mọi thứ trở nên tẻ nhạt, có người làm náo nhiệt bầu không khí, những người khác tự nhiên cũng hùa theo, “Đúng vậy, náo nhiệt náo nhiệt.”

“Vậy còn đứng đó làm gì?”

“Tới uống rượu.”

Lớp phó lớp Lâm Nhiễm cũng đứng dậy nhiệt tình tiếp đón bọn họ, mặt khác một vị bạn học nam chạy nhanh đi mở nhạc lên.

Bầu không khí trong phòng riêng bỗng trở nên sôi nổi, đoạn nhạc đệm chia tay của cặp đôi kia không mấy vui vẻ, gần như long trời lở đất, tạm thời bị lãng quên.

Khu vực sô pha bên này, được một lúc liền chật kín người.

Không biết là cố ý hay vô tình, cũng có thể vì đông người mà Thẩm Thước ngồi bên cạnh Lâm Nhiễm.

Lâm Nhiễm theo bản năng muốn rời đi, nhưng mới vừa đứng lên, bạn cùng phòng lúc trước đột nhiên kéo cô lại, “Này, Lâm Nhiễm, sắp chơi trò chơi rồi, cậu không phải là muốn “đào ngũ” đó chứ?”

Lúc trước khi cô cùng Thẩm Thước ở bên nhau, người bạn cùng phòng này liền đối với cô âm dương quái khí*, hiện tại lại cười tủm tỉm một bộ dáng giống như đang xem kịch.

(*âm dương quái khí: theo nghĩa bóng là chỉ những người có lời lẽ, cử chỉ quái đản, thái độ không chân thành...)

Nếu là mấy năm trước, thủ đoạn hung hăng vụng về này có thể đã phát huy tác dụng đối với một Lâm Nhiễm trẻ tuổi và không phù phiếm, nhưng hiện tại, cô đã không còn dễ dàng bị lừa như vậy.

“Tôi không thích chơi game.” Lâm Nhiễm dùng tay trái nắm lấy tay bạn cùng phòng, kéo cô ta sang một bên, xoay người ấn cô ta vào chỗ cô đang ngồi, “Mọi người chơi vui vẻ.”

Ngồi bên cạnh chính là Thẩm Thước, lúc Dương Hiểu Lụa ngồi xuống, Thẩm Thước không chút để ý ngước mắt lên.

Bắt gặp ánh mắt Thẩm Thước, Dương Hiểu Lụa nháy mắt e lệ ngượng ngùng mà cúi thấp đầu.

Lâm Nhiễm nhìn vẻ mặt ửng đỏ của cô ta, chỉ cảm thấy buồn cười, cô cười nhẹ, cầm ly rượu trên bàn lên, xoay người bước đi.

Ánh mắt Thẩm Thước nặng nề, không hề chớp mắt mà nhìn chằm chằm cô, dõi theo bước đi của cô.

Một đám người vây quanh bàn tiệc, lắc xúc sắc để đoán điểm số, người thua hoặc là uống rượu, hoặc là hoàn thành nhiệm vụ do người thắng chỉ định.

Thẩm Thước tuy rằng ngồi ở chỗ này, nhưng tâm đã sớm bay đi, không có chút gì là hứng thú, tùy tay lắc hai cái, thất thần mà báo cáo con số.