Lớp phó lớp Lâm Nhiễm cũng đứng dậy nhiệt tình tiếp đón bọn họ, mặt khác một vị bạn học nam chạy nhanh đi mở nhạc lên.
Bầu không khí trong phòng riêng bỗng trở nên sôi nổi, đoạn nhạc đệm chia tay của cặp đôi kia không mấy vui vẻ, gần như long trời lở đất, tạm thời bị lãng quên.
Khu vực sô pha bên này, được một lúc liền chật kín người.
Không biết là cố ý hay vô tình, cũng có thể vì đông người mà Thẩm Thước ngồi bên cạnh Lâm Nhiễm.
Lâm Nhiễm theo bản năng muốn rời đi, nhưng mới vừa đứng lên, bạn cùng phòng lúc trước đột nhiên kéo cô lại, “Này, Lâm Nhiễm, sắp chơi trò chơi rồi, cậu không phải là muốn “đào ngũ” đó chứ?”
Lúc trước khi cô cùng Thẩm Thước ở bên nhau, người bạn cùng phòng này liền đối với cô âm dương quái khí*, hiện tại lại cười tủm tỉm một bộ dáng giống như đang xem kịch.
(*âm dương quái khí: theo nghĩa bóng là chỉ những người có lời lẽ, cử chỉ quái đản, thái độ không chân thành...)
Nếu là mấy năm trước, thủ đoạn hung hăng vụng về này có thể đã phát huy tác dụng đối với một Lâm Nhiễm trẻ tuổi và không phù phiếm, nhưng hiện tại, cô đã không còn dễ dàng bị lừa như vậy.
“Tôi không thích chơi game.” Lâm Nhiễm dùng tay trái nắm lấy tay bạn cùng phòng, kéo cô ta sang một bên, xoay người ấn cô ta vào chỗ cô đang ngồi, “Mọi người chơi vui vẻ.”
Ngồi bên cạnh chính là Thẩm Thước, lúc Dương Hiểu Lụa ngồi xuống, Thẩm Thước không chút để ý ngước mắt lên.
Bắt gặp ánh mắt Thẩm Thước, Dương Hiểu Lụa nháy mắt e lệ ngượng ngùng mà cúi thấp đầu.
Lâm Nhiễm nhìn vẻ mặt ửng đỏ của cô ta, chỉ cảm thấy buồn cười, cô cười nhẹ, cầm ly rượu trên bàn lên, xoay người bước đi.
Ánh mắt Thẩm Thước nặng nề, không hề chớp mắt mà nhìn chằm chằm cô, dõi theo bước đi của cô.
Một đám người vây quanh bàn tiệc, lắc xúc sắc để đoán điểm số, người thua hoặc là uống rượu, hoặc là hoàn thành nhiệm vụ do người thắng chỉ định.
Thẩm Thước tuy rằng ngồi ở chỗ này, nhưng tâm đã sớm bay đi, không có chút gì là hứng thú, tùy tay lắc hai cái, thất thần mà báo cáo con số.
Nếu không đặt tâm vào trò chơi, đương nhiên sẽ nhanh chóng thua và anh đã thua thảm hại ở ngay ván đầu tiên.
Lúc đi học, Thẩm Thước là người chơi game rất giỏi, các nam sinh trong lướp đã nhịn không nổi nữa, tặc lưỡi một tiếng, trêu chọc nói:
“Tình hình thế nào rồi?”
Thẩm Thước không có chút ý chí chiến đấu nào, lắc đầu cười cười, duỗi tay lấy ly rượu bên cạnh, coi như tự trừng phạt mình.
“Này!” Trần Chí Hoành ở đối diện đột nhiên đè ly rượu trong tay anh xuống, “Uống rượu thôi thì chán quá.”
Nói đến đó, anh ấy liền cười đầy ẩn ý.
Đám nam sinh cùng bàn lập tức hiểu ra, trao đổi ánh mắt một chút, nói: “Đúng đó, muốn chơi thì phải chơi kí©ɧ ŧɧí©ɧ một chút.”
“Vừa rồi chúng ta là người thắng, phải không?”
Mấy người chiến thắng đồng loạt ồn ào.
“Tại chỗ này hôn môi một bạn nữ.” Trần Chí Hoành ngoài mặt là dựa theo quy tắc trò chơi giao nhiệm vụ cho Thẩm Thước, nhưng thực chất là vì lợi ích của anh.
Những người thắng khác đều hiểu, sôi nổi tỏ vẻ tán đồng, cũng bắt đầu hưng phấn mà ồn ào.
Trong Khoa có không ít nữ sinh thích Thẩm Thước, nghe vậy một đám mặt đỏ tim đập.
Trước kia không cơ hội, nhưng hiện tại Thẩm Thước cùng Lâm Nhiễm đã chia tay, còn nháo đến như vậy, khả năng cao là anh sẽ chọn một trong số bọn họ để hôn?
Thẩm Thước lướt qua từng khuôn mặt đang xem kịch, cuối cùng lại nhìn qua mấy cái đầu rồi bay tới bàn bên cạnh.
Bàn cách vách không chơi trò chơi, một đám người ca hát tụ lại, Lâm Nhiễm ngồi ở trong đó, cầm ly rượu, lắc lư rượu trong ly với ánh mắt an tĩnh, lặng lẽ.
Tiếng la hét ở bàn này lớn đến nỗi tiếng hát ở bàn bên kia bị gián đoạn, tất cả sôi nổi quay đầu nhìn qua.
Một giây trước căn phòng còn náo nhiệt ồn ào, giây sau chỉ có một bản nhạc đệm lơ lửng trong không trung.
Cảm nhận được không khí thay đổi, Lâm Nhiễm ngẩng đầu, thình lình bắt gặp rất nhiều cặp mắt ở bàn bên cạnh.
Cô còn đang mê mang, Thẩm Thước đã đứng dậy và đi về phía cô.
Dưới sự chú ý của mọi người, Thẩm Thước dừng lại trước mặt cô, khom người một tay chống vào lưng ghế dựa sau lưng cô, một bóng đen cao lớn lập tức bao trùm lấy cô.
Anh nhìn cô chăm chú, đôi mắt thâm thúy, mang theo tiếng cười, “Chỉ là một trò chơi mà thôi, em không ngại chứ?”
Giọng điệu ngập ngừng, che giấu sự mong đợi.
Lâm Nhiễm hiểu được, hẳn là anh đã chơi thua, đang tiếp nhận trừng phạt, mà trừng phạt này có liên quan đến cô.
Tuy rằng không biết cụ thể là cái gì, nhưng trực giác cô cho biết không phải chuyện tốt lành, Lâm Nhiễm nhất thời phòng bị mà nhìn chằm chằm anh, trong mắt mang theo cảnh cáo.
Nhưng giây tiếp theo, Thẩm Thước giơ tay nắm cằm cô.
Trên tay hắn quấn băng gạc trắng, tản ra mùi thuốc thoang thoảng, trên cổ tay còn đeo một sợi dây đàn hương đỏ lá nhỏ cuốn ba vòng.
Đây là món quà lưu niệm họ mua ở danh lam thắng cảnh khi đi du lịch vào năm tốt nghiệp đại học, lúc đó họ mua hai sợi dây. Sợi dây còn lại vốn ở chỗ Lâm Nhiễm, nhưng sau khi hai người chia tay, Lâm Nhiễm thu dọn hành lý về Đông Lâm, cô liền đem sợi dây vứt lại trong phòng trọ nơi hai người thuê.
Mà những người khác ở đây đều vì động tác của Thẩm Thước làm cho hưng phấn không thôi, cùng kêu lên: “Hôn! Hôn đi!”
Còn có người nghịch ngợm mà huýt sáo.
Ánh mắt Lâm Nhiễm lóe lên một chút, hình phạt của anh là hôn cô?
Thẩm Thước ở khoảng cách gần nhìn Lâm Nhiễm, ánh mắt đảo quanh trên mặt cô, giờ này khắc này, Lâm Nhiễm không có biểu hiện phản kháng rõ ràng, đương nhiên cũng cũng không có lộ ra bất kỳ chờ mong nào, điều này làm anh không khỏi nghi hoặc.
Tuy nhiên, những người khác lại không chờ thêm được nữa, đặc biệt là sau khi uống mấy chén rượu, cồn vừa lên đầu, liền không quan tâm, ở bên cạnh lớn tiếng thúc giục:
“Thẩm Thước, cậu có làm được không? Có còn muốn hôn nữa không?”
“Đúng vậy! Là đàn ông thì hôn nhanh lên!”
Đây là lần đầu tiên Thẩm Thước bị người ta nói mình không đủ nam tính, hơn nữa đàn ông sợ nhất bị người ta nói không được, mặc dù trong lòng biết rõ đó chỉ là chiêu khích tướng.
Anh nghiêng đầu cười khẽ, quay đầu hướng tới hai nam sinh đang kêu gào kia bắn một con mắt hình viên đạn, làm cho bọn họ lập tức tắt tiếng.
Rượu dù mạnh đến đâu, cũng không khỏi bị ánh mắt kia của anh làm cho hoảng sợ, mọi người nhanh chóng thức thời mà ngừng ồn ào.
Tưởng rằng mọi chuyện đến đây liền kết thúc, Lâm Nhiễm thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Nhưng đột nhiên, Thẩm Thước cử động, chống tay vào lưng dựa phía sau cô, trở tay chế trụ ót cô.
Không đợi Lâm Nhiễm phản ứng, anh cúi đầu chạm vào môi cô.
“Oh shit!”
“Oa……”
Toàn trường phát ra những tiếng kêu sợ hãi, hưng phấn.
Đặc biệt khi thấy Lâm Nhiễm không có bất cứ ý tứ phản kháng nào, xem ra tình cảm đối với Thẩm Thước còn chưa dứt?
Nữ nhân a~, quả nhiên thích khẩu thị tâm phi!
Đã lâu không được chạm vào cô, Thẩm Thước lúc này có chút không tự chủ được, môi không tự giác mà day cắn, khi anh định cạy môi và răng cô ra, Lâm Nhiễm đột nhiên giơ tay đẩy anh.
Anh hơi lùi lại, l*иg ngực phập phồng, đè nén du͙© vọиɠ đang lên men, hơi thở có chút nặng nề.
“Chơi vui không?” Lâm Nhiễm bình tĩnh dị thường hỏi, đồng thời giơ tay lau sạch vết sơn vừa lem trên môi.
Thẩm Thước ngước mắt nhìn vào mắt cô, không giống như trước đây, sau khi hôn anh, cô luôn nhìn anh với đôi mắt mơ hồ ngập nước, đầy trìu mến, đó là bộ dáng động tình.
Còn Lâm Nhiễm giờ phút này, trong mắt chỉ có sự lạnh lùng, vô hình trung giống như đang cất giấu một lưỡi dao sắc bén.
“Đến lượt tôi.” Lâm Nhiễm mím môi dưới, cười như không cười, duỗi tay cầm lấy chiếc ly trên bàn.
Mọi người đều bị sốc trước sự bình tĩnh đến đáng kinh ngạc của cô, đã không ai dám ồn ào.
Cùng lúc đó, bản nhạc đệm cuối cùng vừa lúc kết thúc, cả căn phòng yên tĩnh đến độ có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Và ngay trước khi họ nhận ra Lâm Nhiễm muốn làm gì, cô đã đứng dậy khỏi ghế sofa và đem ly rượu lên trên đầu Thẩm Thước.
Giây tiếp theo, rượu màu hổ phách đổ xuống đầu anh.
Thẩm Thước vẫn duy trì tư thế khom lưng ban đầu, nhắm mắt lại, tùy ý để rượu cay từ trên tóc chảy xuống, chảy quá khuôn mặt, rơi xuống chiếc ghế sofa màu đỏ.
Khi bản nhạc tiếp theo bắt đầu, Lâm Nhiễm thản nhiên thả ly rượu xuống, từ bên cạnh đi vòng qua anh, mặt không cảm xúc mà rời đi trước sự kinh ngạc của mọi người.