"Thưa quý vị, máy bay sắp hạ cánh tại sân bay quốc tế Nam Thành, vì sự an toàn của mọi người, xin vui lòng...."
Đột nhiên có một giọng nữ từ trong cabin truyền đến, giọng điệu tao nhã không nhanh cũng không chậm. Những hành khách ngồi trên ghế của mình nghe thấy vậy thì bắt đầu cất chiếc bàn nhỏ đi và từ từ điều chỉnh lại chỗ ngồi rồi tựa lưng vào ghế.
Cabin vốn dĩ khá yên tĩnh, nó giống như một bộ phim đang tạm dừng, đột nhiên bấm phát sóng, toàn bộ hình ảnh lại được hiện lên.
Lâm Nhiễm mặc dù có đeo tai nghe và bịt mắt nhưng trên chuyến bay cô ngủ không được say giấc cho lắm. Cô vẫn bình tĩnh nhưng sau nghe thấy giọng của tiếp viên hàng không, cô lập tức tỉnh dậy.
Cô đưa tay lên kéo bịt mắt ra, để lộ đôi mắt xinh đẹp nhưng vẫn còn ngái ngủ.
Trình Du vừa quay người lại, đang định đánh thức cô, thấy động tĩnh của cô liền rút tay lại.
Lúc này, âm thanh bên tai cũng dừng lại. Lâm Nhiễm chớp chớp đôi mắt, có chút bối rối tháo bịt mắt xuống.
Trình Du rất ít khi nhìn thấy bộ dạng mơ màng của cô lúc mới tỉnh dậy, cảm thấy cô rất đáng yêu, mỉm cười nói: "Ở đây."
"Ừm." Lâm Nhiễm lên tiếng, giọng nói hơi khàn vì vừa mới ngủ dậy.
Lông mi cô khẽ rung lên, cô quay đầu nhìn những hành khách khác đang ở trên ghế thu dọn đồ đạc, ánh mắt dần trở nên trong trẻo, cô cụp mắt xuống, cất tai nghe và bịt mắt trên tay.
Sau khi xuống máy bay, điều đầu tiên Lâm Nhiễm làm là lấy điện thoại di động ra, sau đó gọi cho Mạnh Tịnh Duyệt, báo với cô ấy là cô đã đến nơi.
"Cậu định ra bằng cửa nào?" Mạnh Tịnh Duyệt hỏi.
Lâm Nhiễm tay kéo hành lý, ngẩng đầu nhìn bảng chỉ dẫn cách đó không xa: "A2."
Mạnh Tịnh Duyệt: "Được."
Tắt điện thoại, Lâm Nhiễm và Trình Du tiếp tục đẩy hành lý theo đám đông đi ra ngoài.
Nơi tập trung ở nối ra đông nghẹt người, cô và Trình Du đi ra từ bên trong, nhìn xung quanh tìm kiếm bóng dáng của Mạnh Tịnh Duyệt.
Nhưng mà, vẫn chưa tìm thấy bóng dáng của Mạnh Tịnh Duyệt, nhưng Lâm Nhiễm lại nhìn thấy một thân ảnh vô cùng đẹp trai, cảm giác vô cùng quen thuộc.
Người đàn ông này có ngoại hình vô cùng nổi bật. Trong đám đông, anh là con sếu giữa đàn gà. Làm cho mọi người đều phải liếc mắt nhìn về phía anh. Anh mặc một chiếc áo phông đơn giản màu đen, dây chuyền kim loại trên cổ càng làm nổi bật nên vẻ đẹp của anh. Chiếc mũ lưỡi trai trên đầu làm toát lên vẻ kiêu ngạo của anh.
Ánh mắt Lâm Nhiễm dừng lại trên ở người anh hai giây, sau khi nhận ra anh, cô liền mỉm cười.
____
Mọi người đoán xem người đàn ông đó là ai😊