Trảm Xuân

Chương 7: Chuẩn bị khai trương

Đám thợ thủ công đang làm việc, trong tiệm không tiện đứng, Tư Khương bèn đi ra sân sau bắt đầu thu dọn hành lý chuyển từ quán trọ đến và đồ đạc mua về. Trước tiên là trải giường, sắp xếp quần áo, sau đó quét dọn sân vườn, rồi đến nhà bếp phân loại nồi niêu xoong chảo, cuối cùng cắt ít cỏ cho lừa ăn.

Những việc này cũng không nhẹ nhàng gì, làm xong đã thấy khô miệng khát nước, người cũng toát mồ hôi.

Nàng vội vàng lấy trà Ôn Ấm mang từ Kiềm Trung đến, mở chiếc ấm đất mới mua ở chợ phía Tây hôm qua, đổ nước vào đặt lên lò, nhóm lửa đun sôi nước lạnh cùng nguyên liệu, chẳng mấy chốc một mùi thơm ngọt ngào đã lan tỏa khắp nơi.

Mũi của A Lai thính nhất, như cún con đánh hơi chạy tới, hít hít mấy hơi, tò mò hỏi: "Đông gia, người đang nấu gì vậy? Thơm quá!"

Tư Khương vùi tắt lửa nhỏ, ngẩng đầu dặn dò: "Đi đếm xem có bao nhiêu người, lấy bát trong tủ ra, pha trà."

A Lai y nghe lời chạy đi lấy bát, lại bưng ra sân giếng múc nước rửa sạch sẽ, sau đó bưng đến trước mặt Tư Khương xếp thành hàng. Tư Khương mở nắp ấm, hương thơm phả vào mũi càng thêm nồng đậm hơn ban nãy, chỉ ngửi thôi đã thấy ứa nước miếng, ngọt ngào vô cùng.

A nhịn không được nuốt nước miếng, "Đông gia, đây là trà gì vậy, sao thơm thế?"

"Đây là trà mang từ quê ta đến, tên là Ôn Ấm, có tác dụng giải khát, mau bưng cho đám thợ cả đi."

"Vâng ạ!" A Lai bưng bát trà định chạy, Tư Khương không khỏi gọi với theo: "Này, cẩn thận nóng đấy."

Chưa được bao xa, quả nhiên nghe thấy tiếng hắn bị bỏng kêu oái oái, Tư Khương không khỏi lắc đầu cười, bưng một bát lên thổi thổi, nhấp một ngụm nhỏ. Gió thu xua tan cái nóng bức, trà ngọt thanh mát ruột gan, tiếng tụng kinh trầm thấp vọng lại từ nơi xa xôi ngàn dặm, Tư Khương khẽ thở dài, bưng bát trà lên, tưởng nhớ quê hương.

"Đông gia, ngói trên mái nhà đã thay xong rồi, việc của Tào thúc cũng sắp hoàn thành. Người qua xem thử có ổn không, nếu không cần sửa chữa gì nữa thì bọn ta bắt đầu quét dọn xông hương, tẩy uế đuổi côn trùng." Giọng Hứa Tam từ bên ngoài vọng vào, Tư Khương đặt bát trà xuống, dập tắt lửa, đi ra ngoài.

Nàng đến đại sảnh, lập tức cảm thấy xung quanh sáng sủa hơn rất nhiều. Ngẩng đầu nhìn, hai miếng ngói lưu ly ban đầu trên mái nhà đã được thay thế bằng tám miếng mới tinh, bốn góc cũng được thêm hai miếng. Ánh sáng từ ngói lưu ly chiếu xuống, trở nên dịu dàng trong veo, sáng bóng trắng tinh, khiến cho căn nhà vốn u ám thêm vài phần sang trọng.

"Những viên ngói vỡ, ngói hỏng và mái hiên bị nứt đều đã được thay thế, trời mưa sẽ không bị dột nữa. Tuy nhiên, cửa hàng này dựa lưng vào dòng sông ngầm, ẩm ướt, không có lợi cho việc cất giữ sách vở, phải tìm cách hút ẩm trừ thấp. Ở mỏ đá phía Đông có bán vôi bột, có thể mua về rải xung quanh, nửa năm thay một lần, vừa hút ẩm vừa đuổi côn trùng, rất hiệu quả." Hứa Tam có kinh nghiệm sửa chữa nhà cửa phong phú, chỉ vài câu đã nói rõ vấn đề và cách giải quyết, Tư Khương ghi nhớ từng điều một, sau này sẽ làm.

Nàng đi ra cửa tiệm, thấy thợ mộc Tào đang dựng giàn trồng hoa vừa mới làm xong, Hứa Tam vội vàng chạy tới giúp đỡ, hai người cùng nhau khiêng đặt nó sang hai bên cổng. Thợ mộc Tào tay nghề cao siêu, đo ni đóng giày chuẩn xác, giàn trồng hoa vừa khít với khoảng trống hai bên cổng, không lệch một ly.

Ngay cả Hứa Tam vốn đã quen nhìn cũng không khỏi tấm tắc khen: "Tay nghề của Tào thúc thật tuyệt vời!"

Tào thúc vỗ vỗ tay, nhìn trái nhìn phải, bản thân cũng rất hài lòng, chậm rãi nói: "Làm việc cũng như làm người, bỏ ra bao nhiêu công sức thì được bấy nhiêu, việc làm phải đẹp đẽ thì mới không phụ lòng tin tưởng của Đông gia."

Tư Khương gật đầu tán thưởng, từ khi nàng đến kinh thành, giao phó việc sửa chữa trang trí cho Hứa Tam và nhóm thợ này, từ việc dỡ bỏ, tu sửa, quét dọn, bổ sung, tất cả đều được thực hiện rất tốt. Vừa tiết kiệm công sức, thời gian lại tiết kiệm tiền bạc, quả nhiên là không tìm nhầm người.

"Những ngày qua mọi người vất vả rồi, chỗ Tam Tiên Trai đã đặt trước rồi, sau khi quét dọn xong, ta mời mọi người một bữa thịnh soạn."

Nghe nói có tiệc ngon, ai nấy đều vui mừng, trong đó Hứa Tam và A Lai là háo hức nhất, vội vàng cầm chổi, chổi lông gà bắt đầu quét dọn bụi bặm rơi xuống từ mái nhà, Tào thúc và hai người thợ khác cũng tiến lên giúp đỡ xách nước lau chùi, còn Tư Khương thì lấy lư hương ra đốt trầm.

Trầm hương là loại thông thường, được trộn lẫn với hoàng tùng, đốt trong chiếc lư đồng hình đầu thú mua được từ tiệm đồ cũ, có tác dụng diệt trừ côn trùng độc hại, khử mùi lưu hương. Loại hương này phải đốt thật đậm, phải hun cho khói bay khắp cả mái nhà, hun cho rắn rết chuột gián không chỗ ẩn nấp mới gọi là hun kỹ.

Mọi người cùng chung tay, hơn nữa diện tích cửa tiệm cũng không lớn, rất nhanh đã xong việc. Tư Khương khóa cửa lại, dẫn mọi người đi về phía Tam Tiên Trai ở cuối phố dưới ánh hoàng hôn.

"Đi ăn ngon nào!" A Lai vẫn còn là một thằng con trai, vừa đi vừa nhảy nhót, vui vẻ hớn hở, khiến người ta nhìn thấy cũng không nhịn được cong môi cười theo.

Đến Tam Tiên Trai, tiểu nhị nhận ra Tư Khương, vội vàng dẫn mọi người lên nhã gian trên lầu. Hứa Tam và những người khác ngày thường chỉ ăn uống qua loa ở những quán ven đường, hiếm khi đến những quán ăn sang trọng như vậy, vừa đánh giá xung quanh vừa âm thầm khen ngợi Tư Khương trong lòng.