Trời tối sầm lại, cả tập đoàn chìm trong im lặng, giờ đây chỉ còn tiếng gõ bàn phím phát ra mà thôi.
Không chỉ Lục tổng tăng ca mà Cố Tích Tích cũng phải căng da đầu hoàn thành nốt đống công việc của mình.
Bình thường cô đã rất bận, giờ lại thêm việc của thư kí trưởng nữa thì là nhân hai sự mệt mỏi, mỗi lần như này cô đều phải mặc niệm trong lòng về khoản tiền lương khổng lồ mình sắp được nhận.
Đang chăm chú làm việc, Cố Tích Tích bị sự tập kích bất ngờ của người đàn ông làm cho giật bắn mình.
- Tích Tích, về thôi!
Những phân tích trong đầu đột nhiên biến mất, cô bình tĩnh lưu báo cáo, sau đó tắt nguồn máy tính.
Chỉnh lại cổ áo, cô nói:
- Lục tổng, lần sau anh có thể ngồi im ở chỗ của mình để nói, không cần cất công đến chỗ tôi đâu.
Không cần quay đầu cô cũng biết hắn đang nhìn chằm chằm cô, không ai có thể bỏ qua cái nhìn nóng rực như đuốc của hắn cả.
Tay chống lên ghế, mặt ngửa lên trên, mặt đối mặt, cô kiềm chế cảm giác muốn đánh người, nhưng lời nói vẫn để lộ ra vẻ không vui:
- Tôi muốn về nhà, anh lui ra đi.
Cô chẳng rảnh ở đây giằng co với hắn đâu, vừa thả lỏng người là cô đã thấy cơn buồn ngủ ập đến.
Cô muốn về nhà tắm rồi nghỉ ngơi.
Lục Tri Vũ đứng thẳng người, hắn nói, giọng nói như đang lấy lòng:
- Tôi đưa em về, giờ này không dễ bắt xe, đừng từ chối tôi, được không?
Người đàn ông khi trong giờ làm việc thì nghiêm túc quyết đoán lúc này đang hạ thấp mình để xum xoe trước mặt một người phụ nữ, người trong công ty mà thấy cảnh này chắc sẽ há hốc miệng cho mà coi.
Cô lắc đầu, nghiêng người chui vào giữa hắn và tường để đi qua.
Vừa đi được vài bước, vai cô bị nắm lấy, không đợi cô tức giận, hắn tự bỏ tay xuống rồi thỏa hiệp.
- Vậy em bắt xe xong thì tôi đi.
Cố Tích Tích không biết lốc xoáy trong đôi mắt ấy đang cuộn trào, cô chỉ biết nghe thấy hắn nói như vậy thì cô đã an tâm, từ ngày ấy trở đi, cô không muốn dây dưa với hắn thêm nữa.
Bọn họ chỉ là mối quan hệ giữa cấp trên với cấp dưới mà thôi.
Cô không muốn bị hắn hủy hoại.
Khoảng thời gian ác mộng ấy nên dừng lại ở đây thôi.
Cả hai sóng vai cùng nhau, chẳng ai nói chuyện nữa, không khí có chút căng thẳng.
Đến tận khi lên xe cô vẫn không nói gì với hắn, thế nhưng hắn lại mở lời:
- Tích Tích, về nhà an toàn, ngày mai gặp.
Đáp lại Lục Tri Vũ là bóng xe taxi dần đi xa.