Anh Làm Khùng, Tôi Làm Điên, Cùng Nhau Dẹp Loạn Giới Giải Trí

Chương 24: Tôi là một con chuột, 300 gram là tất cả của tôi

Trò chơi sinh tồn thực tế.

Chỉ có hai việc: chạy trốn và gϊếŧ chóc.

Tổ chương trình đã hợp tác với một trung tâm huấn luyện đặc nhiệm, mượn hẳn một hòn đảo hoang không người. Thêm vào đó, sẽ có 20 huấn luyện viên đặc nhiệm tham gia cùng các khách mời trong khu vực thi đấu.

Tất cả mọi người đều được trang bị thiết bị cảm ứng hồng ngoại, hễ bị bắn trúng bởi súng huấn luyện hồng ngoại thì sẽ bị loại ngay lập tức.

Ngoài ra, những khẩu súng và vật phẩm khác đều được rải rác khắp nơi trên hòn đảo hoang, khách mời phải tự đi tìm kiếm.

Huấn luyện viên cũng sẽ có súng, và nếu bị họ “hạ gục”, khách mời cũng bị loại ngay.

Vì vậy, các khách mời không chỉ phải đề phòng lẫn nhau mà còn phải đối phó với những huấn luyện viên được đào tạo chuyên nghiệp.

Mức độ khó cao như vậy đã khiến khán giả không ngừng tán thưởng, nhưng với các khách mời thì chỉ còn cách run rẩy tự hỏi: "Mình thực sự cần công việc này đến mức này sao?"

Dĩ nhiên, câu trả lời không quan trọng, bởi tối hôm đó, tất cả khách mời đã thu dọn hành lý và lên xe buýt đi tới địa điểm thực hiện nhiệm vụ.

Đến nơi, tổ chương trình sắp xếp cho họ nghỉ tại một homestay địa phương để sáng hôm sau dậy sớm vào rừng.

Vì ở đây không có máy quay, chương trình đã chuyển qua phát sóng màn hình từ điện thoại cá nhân của họ.

Lục Hành như thường lệ gửi lời hỏi thăm và dặn dò Khương Miên cẩn thận, nhưng dù chỉ là lời chúc đơn giản, fan CP của họ cũng “phân tích” đủ mọi kiểu, tỏ ra phấn khích.

Chu Thuấn và Tống Nghiên cũng thường xuyên nói chuyện qua ứng dụng “Hiểu Tình”, nhắn nhủ lời chúc ngủ ngon, khiến fan CP của họ vui sướиɠ không thôi.

Giang Lăng thì đăng lên trang cá nhân bức ảnh hoàng hôn chụp trên xe kèm dòng trạng thái:

“Hoàng hôn hôm nay rực rỡ đặc biệt, cả dãy đèn đường và tôi đều đang đuổi theo ánh mặt trời ngày một xa dần.”

Giang Kỳ Ngộ tình cờ thấy bài đăng này và không kiềm chế được, để lại bình luận:

“Thật may mắn, hôm nay tôi đã gặp được Khoa Phụ trong vòng bạn bè.”

Ngay sau đó, Giang Lăng tức tốc xóa luôn bài đăng.

Giang Kỳ Ngộ nhếch miệng thấy hơi chán, định tắt điện thoại thì bỗng nhận được tin nhắn.

[Nghiêm Trọng Lắm: Cô Cây Giáo, chị chưa ngủ à?]

[Cây Giáo Dính Phân, Đâm Ai Người Nấy Chết: Ngủ rồi.]

[Nghiêm Trọng Lắm: ...Chị Ngộ, đây là lần đầu em chơi trò sinh tồn thực tế. Ngày mai chị có thể dẫn em không?]

[Cây Giáo Dính Phân, Đâm Ai Người Nấy Chết: ...]

[Cây Giáo Dính Phân, Đâm Ai Người Nấy Chết: Biển cả sóng vỗ, còn cậu muốn dồn tôi đến đường cùng?]

[Nghiêm Trọng Lắm: Chị Ngộ, ngày mai tụi mình hợp tác nhé. Em hứa sẽ nghe lời chị, chị đừng bỏ rơi em! Chị chỉ đâu, em sẽ đánh đó!]

[Cây Giáo Dính Phân, Đâm Ai Người Nấy Chết: Cậu đang chơi khăm tôi đấy à?]

Giang Kỳ Ngộ dừng một lúc, nghĩ đến những vật phẩm rải rác khắp nơi trên đảo, rồi đổi ý.

[Cây Giáo Dính Phân, Đâm Ai Người Nấy Chết: Được rồi, tôi hứa ngày mai sẽ không bỏ rơi cậu.]

[Nghiêm Trọng Lắm: Nếu chị bỏ em thì sao?]

[Cây Giáo Dính Phân, Đâm Ai Người Nấy Chết: Thì tôi sẽ tiếp tục thề.]

Nhắn xong, Giang Kỳ Ngộ không quan tâm tới Phương Tự Bạch nữa, mà nhấp vào ảnh đại diện của một người khác:

[Cây Giáo Dính Phân, Đâm Ai Người Nấy Chết: Ở đó à?]

“...”

Không có hồi âm.

[Cây Giáo Dính Phân, Đâm Ai Người Nấy Chết: Không thèm trả lời tôi?]

“...”

Vẫn im lặng.

Giang Kỳ Ngộ không nản lòng, ngay lập tức tung chiêu cuối:

[Cây Giáo Dính Phân, Đâm Ai Người Nấy Chết: Không trả lời tôi, không sao. Sự lạnh lùng của anh âm 8 độ, nhưng quần áo giữ nhiệt của tôi thì rất chắc chắn.]

Ngay khi thấy thông báo “đang nhập tin nhắn” hiện lên, Giang Kỳ Ngộ nhanh chóng đoán được Kỳ Dư sẽ nói gì.

[Cây Giáo Dính Phân, Đâm Ai Người Nấy Chết: Thuốc chữa bệnh vần điệu tôi uống riết thành miễn dịch rồi, tôi cần bàn với anh chút chuyện.]

[Dư: ?]

[Cây Giáo Dính Phân, Đâm Ai Người Nấy Chết: Sếp Kỳ, ngày mai chúng ta có phải sẽ cùng lên đảo không?]

Giang Kỳ Ngộ không tán dóc vô nghĩa, mục đích chính của cô khi tìm Kỳ Dư là vì theo cốt truyện gốc, nhiệm vụ sinh tồn này cực kỳ khó khăn và đầy biến cố.

Dù đây là bước ngoặt để tình cảm nam nữ chính thăng hoa, nhưng đối với một nhân vật pháo hôi như cô thì không hề dễ dàng.

Nếu cô nhớ không lầm, ngày mai tám người sẽ được chia thành hai nhóm, từ hai lối vào khác nhau để lên đảo.

Nhiệm vụ là cá nhân chiến, họ có thể chọn hợp tác hoặc tự chiến đấu.

Nhưng với tư cách là một “gánh nặng”, đã phải mang theo một gánh nặng khác như Phương Tự Bạch thì Giang Kỳ Ngộ nhất định phải ôm chặt Kỳ Dư nếu muốn đảm bảo an toàn.

Còn về Khương Miên...

Nếu may mắn, cô ta sẽ cùng Lục Hành bị kẹt lại, tình cảm tiến triển. Nếu không may...

Thì thôi, coi như không may vậy.

[Cây Giáo Dính Phân, Đâm Ai Người Nấy Chết: Ngày hôm nay, tụi mình trong đội AKA phối hợp khá ăn ý nhỉ...]

Câu nói của cô vừa dứt, Kỳ Dư ngay lập tức hiểu được ý cô.

Trong phòng, người đàn ông vừa tắm xong, tóc còn ướt, vài sợi rủ xuống trán, che đi nụ cười nhàn nhạt trong ánh mắt.

Anh mím môi, ngón tay thon dài gõ nhanh trên màn hình.

[Dư: Ban ngày còn nói ghét kiểu đồng đội như tôi cơ mà?]

[Cây Giáo Dính Phân, Đâm Ai Người Nấy Chết: Ai nói thế? Sao có thể nói anh như vậy chứ?! Thật đáng sợ! Thật quá đáng!]

[Cây Giáo Dính Phân, Đâm Ai Người Nấy Chết: Tôi không thể nhìn mấy chuyện đó xảy ra được. Đây, một lát tôi gửi mã nhận tiền, anh chuyển cho tôi 200, tuy ít nhưng cũng là tấm lòng, hy vọng anh vượt qua khó khăn này!]

[Dư: Rất ngưỡng mộ quyết tâm và lòng dũng cảm của cô khi dấn thân vào cái chết.]

[Cây Giáo Dính Phân, Đâm Ai Người Nấy Chết: Sếp Kỳ, đừng nhìn bề ngoài mà tưởng tôi không quan tâm anh, thật ra sau lưng tôi nói xấu anh nhiều lắm.]

(Cô rút lại tin nhắn)

[Cây Giáo Dính Phân, Đâm Ai Người Nấy Chết: Sếp Kỳ, đừng nhìn bề ngoài tưởng tôi không quan tâm anh, thật ra sau lưng tôi nói tốt về anh nhiều lắm. [hoa hồng]]

[Dư: Ví dụ?]

[Cây Giáo Dính Phân, Đâm Ai Người Nấy Chết: ...]

[Cây Giáo Dính Phân, Đâm Ai Người Nấy Chết: Ví dụ... anh đẹp trai, chân dài, nấu ăn ngon, đúng chuẩn idol và người yêu lý tưởng của tôi. Nếu hỏi tôi yêu anh nhiều thế nào, tôi chỉ có thể trả lời 300 gram.]

[Cây Giáo Dính Phân, Đâm Ai Người Nấy Chết: Mọi người đều nghĩ 300 gram là trọng lượng của trái tim. Nhưng không ai biết rằng tôi chỉ là một con chuột, 300 gram là tất cả của tôi!]

Nhắn những câu này, Giang Kỳ Ngộ không thấy chút ngại ngùng nào.

Là một diễn viên hài chuyên nghiệp, mấy câu đùa nhảm như vậy cô thuộc lòng. Nịnh anh ba ngày ba đêm cũng chẳng đυ.ng hàng.

Thế nhưng Kỳ Dư ở bên kia đã hoàn toàn bị sự trơ trẽn của cô làm cho choáng váng, cau mày với vẻ mặt như một cụ già trên tàu điện nhìn điện thoại.

[Dư: ...]

[Dư: Được rồi, đọc xong những lời này, mọi tội lỗi của tôi trước đây đều được xóa sạch.]

Giang Kỳ Ngộ chẳng buồn quan tâm, nhếch miệng cười tiếp tục gõ.

[Cây Giáo Dính Phân, Đâm Ai Người Nấy Chết: Vậy ngày mai thì sao?]

[Dư: Miễn là cô không nói mấy câu ngớ ngẩn nữa, cô nói sao cũng được.]