Anh Làm Khùng, Tôi Làm Điên, Cùng Nhau Dẹp Loạn Giới Giải Trí

Chương 21: Bất kể thời gian, bất kể địa điểm, siêu tội phạm, ra tay bất chấp!

Vận dụng chút ít “tâm cơ” của mình, Giang Kỳ Ngộ chợt nảy ra một ý tưởng cực kỳ tuyệt vời.

Sau khi nhận được cái gật đầu của Kỳ Dư, cô lập tức lao đến trước mặt Khương Miên, chặn đứng Lục Hành đang định tiếp cận, nhếch môi cười:

“Muốn tham gia đội của bọn này không?”

“...”

Khương Miên thoáng sững sờ, sau đó hơi ngờ vực, dò hỏi:

“Cô... các cô?”

“Đúng rồi, bọn tôi.”

Giang Kỳ Ngộ giơ ngón tay chỉ vào mình, rồi nghiêng người chỉ về phía Kỳ Dư đang lạnh lùng đứng phía sau cùng Phương Tự Bạch cười ngây ngô:

“Bọn mình bốn người một đội, thế nào?”

Với sự xuất hiện bất ngờ của Giang Kỳ Ngộ, cục diện như “địa ngục trần gian” này càng thêm sôi nổi, khiến dân tình trên kênh livestream ồn ào hơn bao giờ hết:

[Ôi trời! Đây là cái gì thế này? Địa ngục thực sự luôn! Tôi chịu, cô giáo Cây Giáo này đang giở trò gì thế?]

[Giang Kỳ Ngộ này lại định làm gì? Không phải định mượn game để ức hϊếp Khương Miên đấy chứ?]

[Không phải đồn rằng Giang Kỳ Ngộ và Khương Miên không ưa nhau sao? Giờ lại muốn lập đội?]

[Chỉ mình tôi để ý là sếp Kỳ không đồng ý lời mời của Khương Miên và Giang Lăng, nhưng chẳng hề từ chối lời mời của cô giáo Cây Giáo sao? Ship tới nơi rồi!]

[Thôi thôi, đừng ship gì cả. Biết đâu sếp Kỳ vốn muốn chung đội với Khương Miên, chỉ là chưa kịp nói thôi.]

[Mấy người ship cái gì kỳ cục vậy, tôi bảo này, cặp đôi “Bạch Cây Giáo” mới là chân ái!]

Thực tế, Giang Kỳ Ngộ chẳng hề nghĩ đến chuyện tạo ra cái “địa ngục” gì cả. Với suy nghĩ đơn giản của mình, cô chẳng thể tính toán sâu xa đến vậy.

Cô chỉ đơn giản là ghi thù.

Lục Hành muốn ghép đội với Khương Miên sao? Cô mà không chen vào phá đám thì chẳng phải uổng cái câu mỉa mai sáng nay của hắn à?

Còn Giang Lăng kia, cô thậm chí chẳng muốn ghép đội với vì biết trò này không thể gϊếŧ đồng đội, hệ thống sẽ trừng phạt.

Nghĩ đến đó, cơ thể cô bất giác cảm thấy đau nhức, ánh mắt nguy hiểm khẽ liếc sang phía Giang Lăng.

Hôm nay, không đánh cho cô ta không thể ngẩng mặt thì không được!

“Cái này...”

Khương Miên ngập ngừng, ánh mắt đầy nghi hoặc khi nhìn Giang Kỳ Ngộ. Cũng không thể trách cô ta được, vì trước đây Giang Kỳ Ngộ luôn nhìn cô ta với vẻ không ưa. Bây giờ lại đột nhiên mời cô ta ghép đội, thật khó mà không sinh nghi.

Trong lúc Khương Miên còn đang do dự, ánh mắt vô thức lướt qua người đàn ông đứng phía sau Giang Kỳ Ngộ.

Nhưng mà...

Ngay khi Khương Miên còn đang lưỡng lự, Lục Hành không nhịn nổi lập tức lên tiếng:

“Khương Miên, em...”

Giang Lăng cũng chẳng muốn để cô được ghép với Kỳ Dư, cũng lên tiếng ngăn cản: “Miên Miên...”

Cả hai gần như cùng lúc định nói, nhưng lời chưa kịp ra khỏi miệng thì đã bị Phương Tự Bạch, theo ý Giang Kỳ Ngộ, nhanh chóng cắt ngang:

“Chị Miên, chị vào đội với bọn em đi. Yên tâm, bọn em sẽ không để chị chết sớm đâu!”

“...”

Khương Miên khẽ mím môi, lén tránh ánh mắt của Lục Hành, vô tình chạm phải ánh mắt của Kỳ Dư rồi lập tức cúi đầu, đôi mắt khẽ xao động, nhẹ nhàng gật đầu:

“Vậy... vậy được.”

Vừa thấy cô gật đầu, mặt của Lục Hành và Giang Lăng ngay lập tức tối sầm, nhưng vì đang trước máy quay, cả hai đành phải nhẫn nhịn, kết đội với Chu Thuấn và Tống Nghiên.

Chẳng mấy chốc, mọi người ngồi theo nhóm đã được phân chia, sẵn sàng bước vào trận đấu.

Trước khi vào game, theo đúng thông lệ của chương trình giải trí, tổ chương trình yêu cầu mỗi đội nghĩ ra một khẩu hiệu và hét lên khi nhảy dù, để sau này có thể dùng làm tư liệu cho phần cắt ghép.

Đối với Giang Kỳ Ngộ, việc nghĩ khẩu hiệu chẳng có gì là khó. Chỉ có điều, sau khi nghe cô nghĩ ra khẩu hiệu, sắc mặt của ba đồng đội không thể diễn tả nổi.

Ngay sau đó, mọi người nhanh chóng điều khiển nhân vật của mình bước vào bản đồ chính.

[AAA Dịch Vụ Nửa Con Rồng] nhanh chóng tập hợp cùng với [Ái Sát Công Chúa], [Tang Ái, Bạch Thiếu], và nhân vật cứ đứng tại chỗ xoay vòng vòng [Người Bánh Gừng].

Bốn người tạo thành đội [AKA Gϊếŧ Không Chôn].

Sau khi cả hai đội đã lập xong đội hình, họ chính thức bước vào trận đấu.

Trò chơi này mỗi lần vào bản đồ sẽ ngẫu nhiên ghép 100 người chơi cùng tham gia vào một bản đồ đối kháng. Người chơi cần phải thu thập tài nguyên, tiêu diệt đối thủ và tránh vùng nguy hiểm.

Người sống sót cuối cùng sẽ là người chiến thắng.

Trước khi nhảy dù, đội của Lục Hành hô khẩu hiệu khá chuẩn chỉnh, nghe cũng đầy khí thế.

Đến lượt đội Giang Kỳ Ngộ, Khương Miên có phần hơi do dự, liếc nhìn cô:

“Hay là... bọn mình nghĩ lại chút được không?”

“Không còn thời gian đâu, hô lên đi.”

Nghe cô nói, Phương Tự Bạch, người đứng đầu, lập tức hướng về máy quay, lớn tiếng hô:

“Bất kể thời gian!”

“Bất kể địa điểm!”

“Siêu tội phạm!”

“... Ra tay bất chấp.”

[Mấy người cưng chiều cô ấy thật đấy...]

[Hahaha... trời ơi, siêu tội phạm á, cô ấy thật sự biết cách nghĩ khẩu hiệu đó.]

[Tôi sẽ dẫn đầu ủng hộ đội AKA Gϊếŧ Không Chôn, xem ai dám đối đầu nào!]

[...]

Với tiếng hô khẩu hiệu xong, mọi người lần lượt điều khiển nhân vật nhảy dù từ máy bay chiến đấu.

Các khách mời đều tập trung cao độ vào trò chơi, cảnh chiến đấu của họ được phát to trên cửa sổ kênh livestream, khiến khán giả có cảm giác như đang tham gia cùng.

[Ôi trời, sếp Kỳ hên quá nhỉ, vừa nhảy xuống đã nhặt được súng bắn tỉa?]

[Không ngờ ảnh đế Lục không chỉ diễn xuất giỏi mà chơi game cũng hay nữa, liếʍ màn hình nào!]

[Tống Nghiên thật tuyệt vời!]

[Trời ơi, Phương Tự Bạch dễ thương quá, nhìn dáng cậu ấy cặm cụi nhặt đồ mà muốn tan chảy luôn!]

[Không phải chứ, Giang Lăng nhặt cả đống đồ mà không thấy giúp đồng đội chút nào à?]

[Cô Cây Giáo xông lên đi! Cô ấy đêm nào cũng luyện bắn súng, chỉ để hôm nay lấy lại tất cả những gì đã mất!]

Không chỉ dân tình trên kênh livestream bình luận sôi nổi, mà Giang Kỳ Ngộ còn cảm thấy tai mình sắp nổ tung vì bị “bắn phá” liên tục.

“Cô Cây Giáo, em nhặt được lon nước rồi!”

“Giữ lại để hồi máu.”

“Cô Cây Giáo, em nhặt được cái xà beng.”

“Ừ, giữ mà phòng thân.”

“Cô Cây Giáo! Em nhặt được cuộn băng y tế!”

“Vậy cậu dùng nó quấn miệng mình lại.”

“Cô Cây Giáo...”

“... Lại có chuyện gì nữa?”

“Băng y tế thì quấn kiểu gì vào miệng ạ?”

“...”

Không chỉ Phương Tự Bạch đảm nhận vai trò “hậu cần”, mà Khương Miên cũng âm thầm chăm chỉ nhặt đồ xung quanh. Mỗi khi nhặt được món nào ngon, cô đều lẳng lặng chạy đến chỗ Kỳ Dư đặt xuống, rồi lại chạy đi tìm thêm.

Đội kia chưa rõ tình hình thế nào, nhưng đội [AKA Gϊếŧ Không Chôn] chia nhiệm vụ rất rõ ràng.

[AAA Dịch Vụ Nửa Con Rồng] lo cầm súng chiến đấu trực diện với kẻ thù, tiện thể buông vài lời chế giễu, kéo thêm thù hận về phía mình.

[Ái Sát Công Chúa] thì nấp sau vật cản, dùng ống ngắm tỉa từng đối thủ một, dọn đường cho “nửa con rồng”.

Còn [Tang Ái, Bạch Thiếu] và [Người Bánh Gừng] chỉ việc cố gắng sống sót trong bán kính ba mét quanh đồng đội.

Thỉnh thoảng họ còn phải chịu đựng cơn “hỗn hợp” quát tháo từ cả “công chúa” lẫn “nửa con rồng”.

Khương Miên ôm chảo chạy loạn khắp nơi, bị một kẻ cầm chảo khác đuổi đánh. Kỳ Dư hạ gục đối thủ bằng một phát đạn, giọng điệu không hiểu nổi:

“Cô là Phật tử à? Sao không gϊếŧ người?”

Phương Tự Bạch hoảng hốt nằm sấp khi bị kẻ thù nhắm bắn, Giang Kỳ Ngộ hạ gục đối phương rồi chân thành khuyên nhủ:

“Lần sau cậu nằm xuống thì chọn chỗ cao ráo, xung quanh nhiều cây cối, hướng về phía Nam, phong thủy tốt lắm.”

Khi bốn người đang phối hợp nhịp nhàng, từng bước tiến về trung tâm bản đồ tránh vùng độc, bất ngờ đã xảy ra.

“Đoàng!”

Giang Kỳ Ngộ trúng đạn và ngã xuống, kẻ địch chưa rõ phương hướng.