Anh Làm Khùng, Tôi Làm Điên, Cùng Nhau Dẹp Loạn Giới Giải Trí

Chương 18: Cô này là bẫy chông đội lốt người à?

Tối hôm đó, tài khoản chính thức của Bạn Có Hiểu Tình Yêu Không? ngay lập tức tung ra loạt ảnh quảng bá của bốn cặp đôi trong chương trình.

Ngay khi loạt ảnh được đăng, dân mạng, dù đã xem hay chưa xem livestream, đều nổ tung. Hàng loạt từ khóa nhanh chóng leo lên top 10 hot search.

#Giang Kỳ Ngộ sát trai sát gái#

#Cô Cây Giáo đẹp chết trong trang phục đồ tể#

#Kỳ Dư đẹp nhất trong vai quân phiệt#

#Phương Tự Bạch: Đây là thứ mà tôi không phải trả tiền để xem sao?!#

#Nhất Lục Miên Duyên: Cặp đôi hoàn hảo#

#CP Thuận Mắt: Xuyên thời gian#

Vài ngày liên tiếp đứng trên hot search đã khiến show hẹn hò này bùng nổ hơn bao giờ hết.

Lượng khán giả đổ vào kênh livestream tăng chóng mặt, chỉ để tận mắt chứng kiến những chiêu trò lầy lội của cô Cây Giáo.

Hình tượng của Giang Kỳ Ngộ cũng từ "trà xanh", "bám dính", "độc ác" biến thành cô gái hài hước, không chịu ràng buộc bởi bất cứ định nghĩa nào.

Ai mà ngờ, khách mời bị chê bai nhất lại trở thành người hưởng lợi nhiều nhất từ chương trình?

Dĩ nhiên, bản thân Giang Kỳ Ngộ cũng không lường trước được điều đó.

Lúc này, cô đang tận hưởng đặc quyền của người chiến thắng.

Sáng sớm, khi sương vẫn còn chưa tan, tổ chương trình đã dùng loa gọi mọi người dậy, tập hợp tám khách mời tại khu vườn.

Ngay sau đó, chương trình công bố thử thách đầu tiên của buổi sáng:

Chạy bộ buổi sáng.

Mọi người phải chạy một vòng quanh tuyến đường quy định, hoàn thành xong mới được ăn sáng.

Tám người đều thay trang phục thể thao, xếp thành hàng trước cổng biệt thự.

Nam đẹp, nữ xinh, cộng thêm cảnh biển buổi sớm, quả là một khung cảnh không thể hoàn hảo hơn.

Trong khi các khách mời khác nghiêm túc khởi động, Giang Kỳ Ngộ, người chiến thắng trò chơi vòng bạn bè tối qua, lại thong dong ngồi lên chiếc xe chiến đấu của mình.

Thực ra, chương trình ban đầu chuẩn bị xe đạp cho cô, nhưng vì Giang Kỳ Ngộ nói đã có sự chuẩn bị từ trước, nên họ phải đổi thành chiếc vali điện đã gây sốt trên mạng.

“Cô Cây Giáo, đặc quyền của chị thật đáng ghen tị quá…”

Phương Tự Bạch trong bộ đồ thể thao màu nhạt, tóc vẫn chưa kịp tạo kiểu nên buộc tạm bằng dây băng đô màu vàng, trông đầy sức sống. Anh ta tò mò tiến lại gần, ánh mắt tràn đầy sự ngưỡng mộ khi nhìn chiếc vali điện của Giang Kỳ Ngộ:

“Biết thế hôm qua tôi cũng chăm đăng bài vòng bạn bè hơn.”

Buổi chạy được livestream trực tiếp, khán giả cũng nhìn thấy cảnh tượng này qua ống kính.

[Haha, tôi đã nói rồi mà, chiếc vali điện của cô Cây Giáo đúng là bẫy trai chính hiệu.]

[Trời ơi, Phương Tự Bạch sáng nay đáng yêu quá! Ai cho tôi xoa đầu cậu ấy được không?!]

[Các nhãn hàng còn chờ gì mà chưa mời cô Cây Giáo làm đại diện? Nhanh lên, tung link mua hàng đi nào!]

[...]

Giang Kỳ Ngộ vẫn giữ vẻ thản nhiên, ngồi vắt vẻo trên chiếc vali, nhẹ nhàng vỗ vai Phương Tự Bạch, gương mặt đầy vẻ nghiêm túc:

“Cậu còn trẻ, sau này sẽ hiểu. Thể thao thật ra là một loại hưởng thụ đó.”

“Thật hả?” Phương Tự Bạch nhìn cô, ánh mắt đầy hoài nghi.

“Tất nhiên.”

Cô gật đầu nghiêm túc: “Chỉ là tôi không phải kiểu người thích hưởng thụ như thế.”

Chu Thuấn, người vừa khởi động xong, cũng chen vào cuộc trò chuyện, cười híp mắt:

“Cậu không hiểu rồi. Mỗi lần tâm trạng tệ, cứ đi chạy bộ là ổn ngay.”

“Sau khi khắp người đổ mồ hôi thì cậu sẽ phát hiện…”

Anh còn chưa nói hết câu, một giọng nói lạnh lùng từ phía sau đã chen vào:

“Rồi cậu sẽ phát hiện ra, không chỉ tâm trạng tệ, mà thể lực còn tệ hơn.”

Kỳ Dư khoác chiếc áo khoác đen, trông chẳng khác gì đang tham gia một show thời trang. Anh liếc nhìn đôi chân gầy gò của Giang Kỳ Ngộ đang ngồi trên chiếc vali, rồi che giấu nụ cười nhếch mép sau chiếc mũ lưỡi trai, giọng đầy châm biếm.

Đối mặt với cái miệng độc của anh, Giang Kỳ Ngộ chẳng thèm để bụng. Cô bình thản gật đầu:

“Không vận động sẽ làm thể lực yếu đi, còn vận động thì làm cho đạo đức của tôi tụt xuống.”

Nói xong, cô cười rạng rỡ rồi bấm nút khởi động chiếc vali điện.

“Bíp…Bíp… Chào mừng quý khách sử dụng vali điện. Chúc quý khách có một hành trình vui vẻ~~”

Tiếng nhạc nền “gây nghiện” trên các nền tảng video ngắn vang lên:

“Tim em đập loạn nhịp vì tình yêu nóng bỏng, anh cười như thể em là kẻ điên dại...”

“...”

Nhìn theo bóng dáng Giang Kỳ Ngộ cưỡi vali lướt đi như gió, Phương Tự Bạch từ từ giơ ngón cái lên: “Cô Cây Giáo quả là biết chơi, đúng là thần thái có một không hai.”

Kỳ Dư thì khẽ nheo mắt, môi cong lên tạo thành một nụ cười nhẹ, giọng trầm ấm:

“Có vẻ như vẫn chưa điều trị tốt.”

Khi Giang Kỳ Ngộ đã lướt đi xa, bảy người còn lại cũng bắt đầu chạy.

Họ vừa chạy vừa cười nói vui vẻ, còn các fan trong kênh livestream thì dừng cãi vã, tập trung “khen thần tượng” và “thả thính” khắp màn hình, tạo nên khung cảnh yên bình hiếm có.

Nhưng sự bình yên này chẳng kéo dài được lâu, vì tiếng nhạc quen thuộc bỗng vang lên rõ hơn.

“Tình yêu như ngọn lửa sẽ làm ấm lòng, em nhìn thấy ngọn lửa ấy bừng sáng...”

Âm thanh càng lúc càng gần hơn.

“Mọi người ơi!”

Từ đằng xa, Giang Kỳ Ngộ ngồi trên chiếc vali điện, vẫy tay với cả nhóm.

Mọi người nhìn nhau, không ai hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Ngay cả Kỳ Dư cũng hơi nhướn mày khi thấy cô quay lại.

Sao cô ấy lại quay về?

Bình thường có bao giờ thấy cô có tinh thần tập thể đến thế?

Không đúng…

Nhanh chóng, cô đã đến nơi, nở nụ cười tươi rói:

“Tôi nghĩ kỹ rồi, chúng ta là một tập thể. Không ai nên tách ra cả. Vậy nên tôi quyết định quay lại đồng hành cùng mọi người!”

Thực ra, lý do cô quay lại là vì đột nhiên nhớ ra một chi tiết trong tiểu thuyết gốc.

Trong cảnh này, Giang Lăng cố tình ngáng chân Khương Miên khiến cả hai cùng ngã.

Lục Hành lập tức chạy tới, bế Khương Miên lên như công chúa mà không buông suốt cả chặng đường về biệt thự.

Khi về đến nơi, vết thương trên chân Khương Miên đã đóng vảy rồi.

Đây là một trong những cảnh nổi bật trong truyện. Cô quay lại chỉ để xem cảnh này xảy ra thế nào thôi.

Tò mò là bản năng của con người.

Giang Kỳ Ngộ tuy không bình thường nhưng cũng không phải ngoại lệ.

Thế là cô cứ thế cưỡi chiếc vali điện, theo sát Giang Lăng và Khương Miên. Mắt không rời khỏi Giang Lăng, chỉ sợ mình bỏ lỡ điều gì.

Nhưng đến khi mọi người sắp chạy hết chặng đường, Giang Lăng vẫn không có bất kỳ động tĩnh nào.

Cũng dễ hiểu thôi, bị một kẻ có nhạc nền đi theo dí sát như thế, ai mà dám manh động.

Giang Kỳ Ngộ không hề biết lý do này. Cô bắt đầu sốt ruột, hết vuốt đầu lại vò tai, thắc mắc sao Giang Lăng mãi chưa ra tay. Do nôn nóng, cô lại vô tình điều khiển vali tiến gần hơn đến hai người.

Ngay lúc đó, Giang Lăng bị nhìn chằm chằm đến phát bực rốt cuộc không nhịn nổi nữa. Cô nhắm chuẩn góc khuất của máy quay, cắn răng.

Nhanh chóng thò chân phải ra, định ngáng chiếc vali của Giang Kỳ Ngộ.

“Rầm!”

“Chết tiệt!”

“Bịch!”

“A!”

“Ối giời!”

Chiếc vali điện bị chân Giang Lăng ngáng trúng, khiến nó chao đảo.

Giang Kỳ Ngộ kịp thời nhảy xuống, nhưng không may lại dẫm ngay vào chân Giang Lăng. Mất thăng bằng, cô ngã ngửa xuống đất.

Giang Lăng bị Giang Kỳ Ngộ dẫm trúng, hét lên một tiếng rồi theo phản xạ túm lấy Khương Miên. Khương Miên loạng choạng, kéo luôn cả Tống Nghiên đang đi bên cạnh. Kết quả, cả ba ngã nhào xuống đất.

Đội hình chạy bộ của Hiểu Tình bỗng chốc trở thành một mớ hỗn loạn.

Giang Kỳ Ngộ ngồi bệt trên đất, ngơ ngác nhìn chiếc vali điện bên cạnh mình, tuy ngã nhưng vẫn đang phát ra tiếng nhạc, rồi quay đầu nhìn ba người phụ nữ đang ngã nhào gần đó.

Cô lẩm bẩm với vẻ mặt đầy kinh ngạc:

“Cô... là bẫy chông đội lốt người à?”