Anh Làm Khùng, Tôi Làm Điên, Cùng Nhau Dẹp Loạn Giới Giải Trí

Chương 16: Mạng của chuột cũng là mạng!

Sau vài màn trình diễn đầy kịch tính, tưởng chừng cao trào đã lên đến đỉnh, Lục Hành và Khương Miên là hai người cuối cùng bước ra sân khấu.

Tuy nhiên, thay vì gây ấn tượng mạnh như mong đợi, cả hai lại khiến không khí lắng xuống một cách bất ngờ.

Tự tin bao nhiêu, phản hồi từ màn hình lớn lại làm Lục Hành không khỏi thất vọng.

Trên kênh livestream, ngoại trừ vài fan trung thành khen ngợi họ đẹp đôi, đa phần khán giả chỉ chăm chăm bàn tán xem ai chịu hy sinh nhiều hơn, Phương Tự Bạch hay Giang Lăng.

Còn Giang Kỳ Ngộ thì sao? Không ai nói đến cô, bởi vì mọi người đều thống nhất: Trò này có thể khiến người khác xấu hổ đến muốn độn thổ, nhưng với Giang Kỳ Ngộ thì... cô chơi rất vui vẻ.

Sau khi quay xong và chụp đủ ảnh, tổ chương trình cho cả đoàn đi tẩy trang.

Trên đường, Phương Tự Bạch và Giang Lăng chạy như ma đuổi, trong khi Giang Kỳ Ngộ thảnh thơi cầm bình rượu và cây dao, vừa đi vừa tung hứng, khiến ai nhìn cũng phải bật cười.

Khi đã tẩy trang xong, nhân viên thông báo buổi tối sẽ có phần giao lưu giữa các cặp đôi, khuyên mọi người tranh thủ thời gian buổi chiều để tương tác thêm.

Đến giờ tự do, Phương Tự Bạch cảm thấy xấu hổ nên lẩn đi trốn, Giang Lăng cũng không chịu nổi ánh nhìn của người khác nên về phòng nghỉ. Riêng Giang Kỳ Ngộ thì phởn phơ cầm nửa quả dưa hấu leo lên tầng trên chơi game, nói tỉnh bơ: “Ban ngày phải ngủ ngon, vì tối còn phải ngủ nữa.”

Những người khác thì mỗi người một góc, tự tận hưởng khoảng thời gian yên bình hiếm có.

Kỳ Dư, người chưa chọn phòng, kéo chiếc vali sang chảnh lên thẳng tầng cao nhất. Khác với mọi người, ngoài chiếc điện thoại của tổ chương trình, anh vẫn giữ lại điện thoại riêng để xử lý công việc.

Thực ra, Kỳ Dư đã quan tâm đến chương trình này từ khi mới chuẩn bị.

Lúc đầu anh chỉ quan sát từ xa vì sản phẩm mạng xã hội của tập đoàn Kỳ chưa hoàn thiện.

Nhưng sau khi chương trình vừa phát sóng, lập tức lên hot search và tạo được tiếng vang lớn, dự án của anh được phê duyệt, sẵn sàng đầu tư.

Nhưng trớ trêu thay, khi anh chuẩn bị tham dự cuộc họp đầu tư quan trọng thì bị một cú điện thoại “bắt cóc” từ cháu gái Kiều Hinh Hinh lôi đến sân bay.

Kết quả là lỡ mất cơ hội trở thành nhà đầu tư và lại thành khách mời của show.

Lúc đạo diễn Trương liên lạc, anh vừa dập máy sau cuộc gọi với ông cụ ở thành phố S.

Cơn bực tức chưa kịp nguôi, Kỳ Dư đã buột miệng nói một chút nặng lời với đạo diễn...

Có lẽ không chỉ là "một chút."

Vậy nên anh mới thay đổi ý định, chịu hạ thấp địa vị tham gia chương trình này.

Thứ nhất là để trải nghiệm thực tế ứng dụng “Hiểu Tình,” thứ hai là vì nhận thấy chương trình này rất có tiềm năng.

Còn lý do thứ ba...

Sau khi sắp xếp xong các nhận xét về ứng dụng, Kỳ Dư ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Trời đã về chiều, trong khu vườn ngoài trời, chiếc xích đu khẽ đung đưa.

Từ góc nhìn này, anh chỉ thấy đôi chân thon dài, trắng trẻo đang lắc lư một cách thảnh thơi.

"Chậc."

Anh nhíu mày, rồi nhấc điều khiển từ xa lên.

“Bíp…”

Rèm cửa từ từ kéo xuống, che khuất tầm nhìn và cả bóng dáng đang lén tiến lại gần chiếc xích đu.

Trong khu vườn, Giang Kỳ Ngộ đang ngồi trên xích đu, thoải mái chơi game trên điện thoại. Đột nhiên, một giọng nói vang lên:

“Giang Kỳ Ngộ.”

Vừa mới lấy scope x8 trong game, cô giật mình trượt tay, nhân vật bị hạ gục ngay tức khắc.

Còn chưa hết ngỡ ngàng, cô ngẩng lên và nhìn thấy một gương mặt quen thuộc, cười mà như giấu dao.

Là Giang Lăng.

Cô ta đã thay đồ thường ngày, tay cầm ly sữa, nở một nụ cười giả tạo:

“Kỳ Ngộ, chị em mình từ hôm gặp lại đến giờ vẫn chưa có dịp trò chuyện riêng.”

Giang Kỳ Ngộ nghe xong khẽ nhướng mày, tắt điện thoại rồi ngồi thẳng dậy, nhìn Giang Lăng với vẻ châm chọc:

“Sao? Chị cũng muốn đến ‘rưới’ chút gì cho tôi à?”

“Kỳ Ngộ...”

Giang Lăng hơi cứng mặt, nhưng vẫn nhẹ nhàng đặt ly sữa xuống:

“Chị biết em vẫn còn giận về chuyện đó, nhưng chị có lý do của mình.”

Cô ngồi xuống ghế, cố gắng nở một nụ cười:

“Em không hiểu chị, chị không trách em.”

“Thế thì tôi cảm ơn chị.”

Giang Kỳ Ngộ suýt nữa bật cười trước sự trơ trẽn của cô ta.

“Kỳ Ngộ, em cũng biết thân phận của chị mà...”

Thấy cô em họ vẫn không động lòng trước chiêu bài quen thuộc, Giang Lăng thở dài, tiếp tục:

“Dù sao em cũng là cháu ruột của ông nội, dù có sai, ông cũng sẽ tha thứ. Còn chị... nếu là chị...”

Nhìn dáng vẻ đáng thương của Giang Lăng, Giang Kỳ Ngộ chỉ thấy phiền. Cô vẫy tay:

“Chị à, nói toẹt ra đi...”

“Gì cơ?”

“Nói thẳng ra đi.”

Không thèm đổi sắc mặt, Giang Kỳ Ngộ thản nhiên:

“Chị muốn gì, nói luôn đi.”

Nói xong thì mau biến, đừng làm tôi mất hứng chơi game.

Giang Lăng bị chặn họng, không kịp tiếp tục than thở, lập tức nói luôn:

“Kỳ Ngộ, chị biết em tham gia chương trình này vì anh Hành. Hai người đã có hôn ước từ nhỏ, nhưng bây giờ anh ấy...”

"......"

Thấy Giang Kỳ Ngộ im lặng, tưởng cô đã bị lay động, Giang Lăng tiếp tục thêm dầu vào lửa:

“Kể từ khi... cuộc đời chúng ta đều trở nên rối ren, chúng ta có thể trách ai đây?”

Cô ta không nói thẳng ra, nhưng Giang Kỳ Ngộ đã hiểu rõ, đây là muốn dùng chiêu cũ, lợi dụng cô để đối phó với nữ chính Khương Miên sao?

Được, cô ta không đấu lại nữ chính nên muốn biến cô thành bia đỡ đạn à?

Mạng của chuột cũng là mạng nhé!

Nhận ra âm mưu đen tối từ nữ phụ, "Giang Kỳ Ngộ phiên bản chuột" lập tức phát điên:

“Chị à, chị nói đúng. Nhưng tôi nghĩ, giống như trong ‘Chuyến Tàu Sinh Tử’, người ta có thể thoát khỏi đám zombie, nhưng không thoát nổi lòng dạ hiểm ác của con người. Chị thấy sao?”

“Hả?”

“Điều này có nghĩa là: Cái khó ló cái khôn, có gan làm thì có gan chịu!”

“Kỳ...”

“Cái gì? Cuộc đời chị hỗn loạn à? Không sao, tôi sẽ làm ‘Vua Thạch,’ phát thạch cho ông bà tôi, còn chị thì cứ việc... chơi với đống rắc rối của mình nhé!”

"......"

Nhìn cô em họ đột nhiên phát ngôn lung tung, Giang Lăng cuối cùng cũng bừng tỉnh. Cô ta tức đến phát cáu, gào lên:

“Giang Kỳ Ngộ! Cô có từng nghĩ tới không, giữa cô và anh Hành rốt cuộc là gì?”

“Là xui xẻo của tôi.”

"......"

Cô ta vẫn chưa từ bỏ, siết chặt tay:

“Còn những kỷ niệm đẹp giữa hai người thì sao?”

Giang Kỳ Ngộ suy nghĩ một lúc, rồi trả lời chắc nịch:

“Chị không đánh lừa tôi được đâu. Cái này là rong biển!”